Chương 086: Chiêm phủ nội loạn

13.7K 182 65
                                    

Màn đêm buông xuống, thuyền được thắp sáng đèn, xa xa nhìn lại như một ngọn hoa đăng giữa sông. Núi cao hai bên sông với vách đá sừng sững như đao gọt, thi thoảng có cánh chim lao vụt qua màn đêm sâu thẳm, bỏ lại tiếng kêu thanh thúy.

Bên trong khoang thuyền chật hẹp, hai chiếc giường chỉ cách nhau một lối đi rất nhỏ, Lương Thiếu Khanh lăn qua lộn lại không cách nào ngủ được, chợt vô tình đánh khuỷu tay vào vách khoang thuyền một cái *bốp* vô cùng đau.

"Kích động không ngủ được?" Bên tai vang lên tiếng nói nhàn nhạt của thiếu nữ.

Lương Thiếu Khanh xoa xoa khuỷu tay, giải thích: "Ta đây là bị nóng nên ngủ không được."

Sở Kiều khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần hắn mà tựa đầu vào giường, nói: "Ta cũng không ngủ được. Mọt sách, vén rèm cửa lên đi, trong này bí quá."

Lương Thiếu Khanh nghe vậy thì ngồi dậy xốc rèm cửa sổ lên, ánh trăng bàng bạc từ bên ngoài chiếu vào phòng, trút lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của thiếu nữ. Sở Kiều đưa mắt nhìn ra ngoài, con ngươi đen nhánh, lông mi thật dài như cánh bướm. Lương Thiếu Khanh nhất thời nhìn nàng đến ngây người.

"Mọt sách, nhìn cái gì đấy?" Sở Kiều cau mày, hỏi nhỏ một câu.

Lương Thiếu Khanh thoáng đỏ mặt, ấp úng hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Ta đang... đang nghĩ... đang nghĩ xem cô là người ở đâu."

Sở Kiều nhăn trán, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Mới quen không bao lâu đã muốn hỏi gốc gác của người khác. Ta và ngươi thân quen lắm sao?"

Lương Thiếu Khanh có chút sửng sốt, ngay sau đó liền nói: "Chúng ta cũng coi như là sinh tử chi giao, chỉ hỏi cô nhà ở đâu mà khó khăn vậy sao?"

"Được thôi." Sở Kiều ngã mình nằm xuống, nhắm mắt lại, cười nhạt nói: "Vậy ngươi tự giới thiệu trước đi."

"Ta là người quận Triều Dương của Đại Hạ."

"Triều Dương?" Sở Kiều khẽ nhăn đôi mi thanh tú, chậm rãi hỏi: "Ngươi họ Lương, vậy Lương Trung Đường là gì của ngươi?"

Lương Thiếu Khanh nhất thời mừng rỡ, nói: "Chính là gia phụ! Làm sao? Có nghe qua sao?"

Sở Kiều mở hai mắt ra, xoay đầu lại đánh giá Lương Thiếu Khanh trên dưới một lượt, cau mày nói: "Ông ấy thật sự là cha ngươi?"

"Đúng vậy." Đi xa gặp người quen khiến Lương Thiếu Khanh vô cùng vui vẻ, cười nói: "Thế nào? Không giống sao?"

Sở Kiều lắc đầu, "Không giống."

Lương Thiếu khanh sờ sờ đầu, ngây thơ cười một tiếng, "Ha ha, mẹ ta cũng nói như vậy."

"Phụ thân ngươi là một người cơ trí, tinh thông đạo làm thương nhân, rất nổi danh ở quận Triều Dương, thành công làm cho nơi này trở thành điểm trao đổi lương thực quan trọng của phía Nam, Lương gia cũng là phú giáp một phương. Lấy tâm tư cùng đầu óc của ông ấy, làm sao lại sinh ra đứa con trai như ngươi?"

Sở Kiều Truyện - Tiêu Tương Đông NhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ