Chương 1

3.3K 29 1
                                    

Bạn có thi thoảng nhớ tới mối tình đầu của mình? Suy nghĩ xem anh ấy đang làm gì? Bên cạnh đã có một cô gái xinh đẹp chăm sóc hay chưa?

Tôi có.


Cho nên tôi càng ngày càng sợ gặp bạn học cũ, bạn bè cũ, tôi sợ lắm cái vẻ mặt kinh ngạc ""Cậu còn thích anh ta sao?" của bọn họ. Ngay cả tôi cũng không muốn thừa nhận đó là sự thật. Vì vậy, tôi thà rằng chuyện này chỉ có mình tôi biết, tâm tình tôi vì thế lại càng giống như một bãi phế thải chồng chất.

~....~

Vương Y Bối nhất định không ngờ được rằng, khi cô vừa từ Mạc Xuyên trở lại quê nhà Yên Xuyên lại được nghênh đón bởi cái câu cửa miệng "Không hợp thời tiết" của bác sĩ.

Cô nhớ rõ, mùa hè Yên Xuyên không quá khô nóng như vậy, nhưng vừa đặt chân lên mảnh đất ấy, hương vị cố hương quen thuộc mà cô luôn nghĩ tới dường như đã nhường chỗ cho cái khô nóng của mùa hè. Cô chợt nhớ lại một thành phố lúc nào cũng ôn hòa, mát mẻ, giống như vòng tay người yêu, không quá nóng, cũng không quá lạnh. Nhưng hôm nay Yên Xuyên xa lạ này, khiến cô đứng lặng ở sân bay thật lâu.

Cô đã trở về, về với thành phố thân thuộc mà xa xôi.

Kéo vali hành lý, cô một mình đi tìm nơi ở công ty đã sắp xếp. Ngồi trên taxi một lúc, cô mới cảm thấy, hóa ra chính mình cũng đã thay đổi, nếu như ở một thành phố xa lạ, hẳn sẽ không dám sống một mình. Còn cô lúc này, lại không hề lo lắng, như thế không hẳn là tốt, nhưng chí ít cũng có thể mỉm cười sẵn sàng chờ đón tương lai sắp tới. Mất một lúc lâu, cô mới tìm được người phụ trách tiếp đón mình. Ban đầu cô vốn định đi tàu hỏa, đến phút chót thì đổi ý định, rồi mãi đến lúc xuống sân bay mới thông báo cho người kia, cứ chậm trễ như vậy, nên quá trưa mới sắp xếp xong xuôi hành lý. Nằm dài trên chiếc giường lớn, cô tranh thủ nghỉ ngơi một lát, nào ngờ ngủ thẳng đến gần tối.

Tỉnh dậy, cô cảm thấy cả người khô nóng, liền mở điều hòa. Sau đó bụng đau dữ dội, cô vội vàng đi tới phòng khám. Sau khi được truyền xong một bình nước biển, cô lại ôm gương mặt tái nhợt, mệt mỏi lết về nhà.

Nghỉ ngơi một lúc, cô gọi điện cho mẹ, không nói mình bị ốm, chỉ đơn giản kể lại mấy chuyện vụn vặt khi vừa đến Yên Xuyên. Ở đầu dây bên kia, mẹ không còn hay lảm nhảm than phiền như trước đây, thay vào đó là nhẹ nhàng quan tâm, hỏi han cô. Sau khi biết chuyện cô trở lại Yên Xuyên, mẹ rất vui, nói liên tục...

Đặt di động sang một bên, cô lại nằm vật ra giường, lấy khăn ướt đắp kín mặt. Ngay cả chính cô cũng chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ quay lại nơi đây, nhưng cuối cùng, cô đã trở lại. Thành phố này là nơi cô ở phần lớn thời gian trong cuộc đời mình, lưu giữ tuổi thanh xuân tràn đầy nụ cười và nước mắt của cô, những kỉ niệm in sâu trong tâm trí, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Lần này Vương Y Bối ngủ thật sâu, mặc kệ thời gian, chỉ cần ngủ thoải mái một giấc là tốt rồi.

Nửa đêm, đột nhiên có tiếng di động vang lên...

Đừng nói với ấy tôi vẫn còn yêu!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ