Baekhyun gần như không thở được trước những lời nói phũ phàng này của Nami, cô cũng không muốn nghe y nói gì cả, lập tức vào trong kéo vali đã chuẩn bị sẵn quần áo hôm trước để đi du lịch cùng giám đốc, hôm nay có dịp lấy đi luôn. Baekhyun nắm tay cô lại, cô liền giãy ra rồi bỏ đi.
Ngồi bệt xuống nền nhà, Baekhyun nhịn không được mà rơi nước mắt lã chã. Y không thể nào ngờ được mình lại có ngày hôm nay. Người y yêu thương hết lòng, còn nghiêm túc chuẩn bị mọi thứ để kết hôn thì lại nói những lời cay đắng đó, thậm chí đã phản bội y từ lâu rồi.
Baekhyun cả đêm không ngủ, nhìn y gần như già đi mấy tuổi. Suốt đêm qua y suy nghĩ rất nhiều, liệu rằng sau này y phải sống như thế nào, phải trải qua những ngày tháng ra sao nếu thiếu vắng đi người mà y yêu thương nhất.
Có đôi lúc Baekhyun nghĩ rằng thôi thì cứ quên đi để sống tiếp, cuộc đời của y là một chuỗi ngày bất hạnh, có bao giờ thật sự được yêu thương đâu. Y cũng đã quen với sự thờ ơ của người khác dành cho mình rồi, thì thôi cứ lầm lũi mà sống như vậy.
Nhưng chỉ mới một ngày trôi qua đã dày vò y đến thế, thì làm sao y có can đảm chịu đựng tiếp tục nữa. Y đến cô nhi viện, nói chuyện với vị sơ mà y quý trọng và yêu thương nhất, sau đó y giao toàn bộ tiền tiết kiệm nằm trong sổ cho sơ, muốn trả ơn nghĩa ngày trước mà sơ đã chăm sóc dưỡng dục y nên người.
Vị sư cô hơi trầm tư khi cầm tiền tiết kiệm của Baekhyun, bởi vì thật ra y chẳng hề nợ cái gì cả. Lúc Baekhyun được đưa vào đây là lúc y mới 5 tuổi, trong một lần cảnh sát phá vụ án những kẻ vô nhân tính bắt cóc trẻ em rồi buộc chúng phải đi ăn xin mang tiền về nuôi họ, phía bên cảnh sát đã gửi những đứa trẻ có trong đường dây đó vào cô nhi viện để các sơ nuôi dưỡng.
Baekhyun được các vị sơ dạy học, rồi sau khi y lớn lên còn đăng ký cho vào trường học đàng hoàng. Tuy Baekhyun học rất giỏi nhưng với bản tính quen tự lập không muốn dựa vào người khác, lúc y tròn 13 tuổi đã xin nghỉ học, tự ra ngoài mưu sinh kiếm sống bằng đủ thứ nghề, tiền kiếm được thường đưa cho sơ hết. Càng lớn y càng kiếm được nhiều tiền hơn, một mình y có thể nuôi thêm mấy người nữa, vì thế không thể tính là y nợ ai cái gì, cô nhi viện ngược lại còn nợ y nhiều hơn. Vị sư cô áy náy trả lại sổ tiết kiệm cho Baekhyun, nhưng y từ chối.
Baekhyun không muốn nhận lại tiền, y không giấu chuyện đã chia tay với Nami. Baekhyun chỉ nói đơn giản rằng hai người không hợp nhau nên chia tay, Nami cũng có công việc làm, còn y hiện tại chỉ sống một mình, tiền buôn bán có thể trang trải cuộc sống đủ đầy. Sơ nhận tiền và cảm kích Baekhyun rất nhiều, bà đâu có ngờ rằng đó là lần cuối bà gặp y.
Mọi đau khổ như làn sóng đánh tới dồn dập khiến Baekhyun không còn nghĩ thông suốt được nữa, y mua mấy chai rượu rồi uống lấy uống để, mặc cho chất lỏng cay xè cào xé cổ họng y. Baekhyun cầm chai rượu vừa uống vừa cười mà nước mắt rơi như mưa, y cũng không biết mình đi đâu cho đến khi con đường dẫn lối y đến một vách núi nọ gần cô nhi viện trước kia y ở. Chỉ còn một bước nữa thôi là Baekhyun trượt chân xuống đó bỏ mạng, đáng lẽ ra y phải lùi lại nhưng lúc này y chẳng còn ý thức được gì nữa, ngay cả việc sống và chết đối với y cũng không còn là chuyện đáng để bận tâm. Baekhyun bước thêm một bước nữa và nhắm mắt lại, cả người lao xuống vách núi, kết thúc sinh mạng của chính mình.
—————
Khi Baekhyun tỉnh lại, y nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh mình và thứ tiếng này lại vừa lạ mà vừa quen, tuy y không hay dùng nhưng lại biết, hình như đó là tiếng Trung. Một giọng phụ nữ vang lên: "Bác sĩ ơi, con trai tôi tỉnh rồi!"
Baekhyun còn chưa kịp mở mắt ra nhìn cho rõ thì liền bị bác sĩ mở mí mắt lên, kiểm tra khắp nơi trên cơ thể y. Lát sau bác sĩ lên tiếng: "Thật sự khó tin, nhưng con trai bà đã thật sự tỉnh lại, bà Châu, xin chúc mừng bà!"
Khi Baekhyun mở mắt ra thì trông thấy một người đàn bà dáng người thấp bé, tuổi khoảng ngũ tuần, gương mặt khắc khổ nhiều nếp nhăn ấy đang nhìn y cười. Bà nói: "Tiểu Hiền, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi!"
Tiểu Hiền? Y tên là tiểu Hiền bao giờ? Y vốn tên là Byun Baekhyun, không phải là tiểu Hiền. Nhưng khoan đã, người đàn bà này là mẹ của y ư? Mẹ của y là ai, chính y còn không biết, bây giờ lại xuất hiện không phải là quá mức kỳ quái sao? Hay là y đã chết xuống âm phủ rồi gặp lại mẹ?
"Bà là ai?"
Bởi vì vẫn còn ngạc nhiên nên Baekhyun nói tiếng Hàn, khi trông thấy gương mặt khó hiểu của người đàn bà thì y liền nói lại bằng tiếng Trung. Bà Châu sau khi nghe Baekhyun hỏi như vậy, bà cực kỳ ngạc nhiên và chạy đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ Tô khi nghe như vậy, liền đến khám cho Baekhyun lần nữa, sau đó ông quay sang nói với bà Châu: "Có lẽ là do di chứng của tai nạn xe quá nghiêm trọng nên cậu ấy tạm thời mất trí nhớ rồi. Bà cũng đừng buồn, cậu ấy tỉnh lại đã là một kỳ tích."
Bà Châu mừng mừng tủi tủi cảm ơn bác sĩ. Sau đó bà ra ngoài mua thức ăn vào cho Baekhyun, chậm rãi nói vài chuyện với y. Lúc này Baekhyun mới biết được là y đã nhập hồn của mình vào xác của người đàn ông tên là Biện Bạch Hiền, ba mươi tuổi. Baekhyun biết thêm vài thông tin về người này, ba mẹ y đã ly hôn từ lâu nên y chỉ sống với mẹ, trước đây y làm rất nhiều nghề, tự phục vụ đến quét dọn công viên. Điều đặc biệt đối với Baekhyun là người này sống ở Trung Quốc, là người Trung chính gốc. Lúc này Baekhyun mới cảm thấy thật may mắn vì mình biết tiếng Trung, nếu không thì còn phũ phàng như thế nào nữa.
Ông trời không cho y chết một cách vô vị như vậy, ông muốn y phải sống thì y đành chịu. Có điều bây giờ y phải sống trong thân thể của người khác, một thân phận khác, một đất nước khác. Vậy thì y cũng phải thay đổi, lẩm nhẩm trong đầu rằng mình tên là Biện Bạch Hiền.
Sau đó y mới biết thêm nhiều thông tin khác nữa, y vốn là con ngoan, hai năm trước trong một lần đi làm ca tối về bị người ta lái xe đụng trúng khi đang đi bộ qua đường, lái xe bỏ chạy và y trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc được đưa vào bệnh viện. Mẹ y là nhân viên văn phòng, còn ba y đã ly hôn mẹ từ lúc y vừa sinh ra. Vào lúc y bị tai nạn thì ông cũng vừa qua đời, cho nên mọi thứ đều do một tay mẹ y lo hết, tất cả đều đổ dồn lên vai bà.
Vì cần nhiều tiền để chữa trị cho y nên mẹ đã phải dùng hết tiền tiết kiệm, nhưng hai năm qua y chưa một lần tỉnh lại, cứ nằm như người thực vật. May sao hôm nay y đã tỉnh, đó là điều mà không ai ngờ đến được. Nhiều người đã từng khuyên mẹ y rút ống thở để y ra đi nhẹ nhàng, bà cũng đỡ gánh nặng cơm áo gạo tiền và cả viện phí, nhưng vì thương con nên bà cố sức gắng gượng. Bà đã phải bán nhà để tiếp tục cầm cự cho sự sống của con mình. Tiền nợ người ta đã quá nhiều, bà cũng chẳng còn chốn nương thân vì nhà cũng đã không còn.
Tuy giữa Baekhyun và người đàn bà này một chút liên hệ cũng không có, nhưng hiện giờ y đang nằm trong thân xác của con bà, thì y đã là con bà ấy rồi. Y cũng hiểu được người đàn bà này cũng đã khổ cực vì mình quá nhiều, khi thấy thân thể mình không đau cũng không mệt, y liền nói với mẹ xin bác sĩ cho y được xuất viện về nhà.
![](https://img.wattpad.com/cover/63439730-288-k837591.jpg)
YOU ARE READING
Mục Lục [Longfic][Trọng Sinh-Thế Thân][ChanBaek] Mở Ra Kết Thúc
FanfictionBiện Bạch Hiền lau nước mắt, cười khẩy trước mặt Phác Xán Liệt. "Cuối cùng thì tôi cũng hiểu rõ, một khi đã làm thế thân thì mãi mãi cũng chỉ là cái bóng của người cũ. Tôi từng cho rằng, cô ấy đã qua đời thì tôi sẽ luôn luôn chiếm giữ được trái tim...