CHƯƠNG 1
Thạch huyệt vừa âm u lại ẩm ướt lạnh lẽo, bốn phía vĩnh viễn là bóng đen không chút ánh sáng trải dài bất tận, không thể phân biệt được không gian và thời gian, chỉ có âm thanh đơn điệu tí tách của tiếng nước chảy trên vách đá không ngừng lặp lại.
Nửa thân mình ta ngâm trong hàn đàm – hồ nước hàn băng ngàn năm, cổ tay bị khóa chặt bởi Phong Tiên Tỏa, xiềng xích được chế tạo đặc biệt dùng để phong ấn tiên nhân, có thể áp chế linh lực và tiên khí trong cơ thể.
Ta đến tột cùng bị giam trong hàn băng động này đã bao lâu? Năm ngày, mười ngày hay lâu hơn? Sớm đã không còn nhớ rõ nữa, nơi này không phân ra ban ngày cùng đêm tối, ta chỉ có thể dựa vào số lần đến của người kia mà tính toán thời gian.
Từ sau khi ta bị cầm tù, hắn mỗi ngày đều đến thạch động này trong một khoảng thời gian cố định. Tuyệt đối không hề mở miệng nói ra một chữ, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ta không hề chớp mắt.
Ta đoán, hắn đại khái là đang lo lắng, làm thế nào mới có thể khiến ta sống không bằng chết. Đáng tiếc hắn phải thất vọng rồi, bởi vì đối với một người tâm đã không còn nữa, bất luận bị tra tấn thế nào cũng sẽ không có kết quả.
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được khẽ thở dài một tiếng, bàn tay trắng nõn vung lên, trên mặt nước tựa như hàn băng ngay lập tức nổi lên một tầng lam quang, ánh sáng nhỏ yếu ớt soi rọi một nửa thạch huyệt, trên mặt nước đầu tiên là hiện lên hai thân ảnh mơ hồ, sau đó dần dần rõ nét.
Đó là hình ảnh hai nam tử tuấn mỹ, trong đó một người trầm ổn, tĩnh lặng, nói năng thận trọng, người kia thì thanh tú linh hoạt, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười rạng rỡ.
Thoáng nhìn nụ cười tươi tắn chói mắt kia, ta chỉ cảm thấy ngực có hơi co rút đau đớn.
Rõ ràng là hai người yêu nhau vô cùng sâu đậm, thế nhưng lại phải đời đời kiếp kiếp trở thành địch nhân. Thù hận đã định trước từ khi vừa sinh ra, đến khi một bên giết chết người còn lại mới có thể chấm dứt, sau đó, lại là một kiếp luân hồi mới ... Thật sự là trừng phạt tàn nhẫn nhất trong trần gian, đây là cái gọi là thiên ý trêu ngươi sao? Không, không đúng! Khống chế tất cả mọi thứ đều là người kia! Đó là một kẻ băng lãnh tàn khốc, vĩnh viễn không hiểu được cái gì là tình cảm của con người.
Song bất quá đây chỉ là linh lực trong chớp mắt, pháp thuật thi triển trên mặt nước lập tức biến mất không dấu vết. Linh lực của ta vốn đã không cao, giờ phút này lại bị Phong Tiên Tỏa trói lại, chỉ sử dụng một chút pháp thuật như vậy, đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của bản thân.
Từ phía hành lang gấp khúc bên ngoài thạch động bỗng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Kỳ quái? Ngoại trừ người kia ra, còn có ai có thể đến cấm địa này?
Tiếng bước chân rất nhanh liền ngừng lại, cánh cửa đá nặng nề được chậm rãi mở ra, liền sau đó là một thân ảnh tử sắc bước vào trong.
"Thu trưởng lão!" Người tới hô to một tiếng, vội vàng chạy đến phía ta.
Ta cả kinh, lời nhắc nhở còn chưa kịp nói ra, người nọ đã bị hàn khí hung hãn bức lui, đẩy ngã ngồi trên mặt đất.