CHƯƠNG 13
Thiên giới, Tru Tiên Đài.
Trên mặt hàn băng do tiên khí ngưng tụ tạo thành phản xạ ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, phía bên trên, mơ hồ có thể thấy được vài vết máu còn đọng lại.
Ta chậm rãi đi về phía trước, mỗi bước đi đều giống như đang đạp trên từng mũi dao, đau đớn tột cùng.
Phía bên phải của Tru Tiên Đài hiện lên một vết nứt khá nông, vốn chính là nơi cất giữ Thiết Vũ thần binh. Trong cả thiên địa này, vô luận là người ma thần yêu, một khi bị Thiết Vũ thần binh kia đả thương chỉ có một kết cục – Hồn phi phách tán, mà mẫu thân của ta ... chính là chết dưới tay thần khí này.
Một ngàn năm trước, Thiên đế tiền nhiệm nổi trận lôi đình hủy diệt Thiết Vũ thần binh nhưng lại quên rằng thần khí này ngoại trừ khả năng có thể giết chết tiên nhân còn là pháp khí quan trọng dùng để ức chế Thiên giới dị biến. Nếu không có sự hậu thuẫn của vật đó, e rằng Thiên giới cũng ... không thể tiếp tục tồn tại.
Tại sao lại vì hồng nhan mà hi sinh cả giang sơn ?
Ta khẽ cười nhạo, hạ giọng nói với chính mình: "Nam nhân kia vốn là cố ý. Hắn sớm đã quyết tâm làm cho cả Thiên giới vì người hắn yêu mà chôn theo. Thế nhưng ... ta tuyệt đối sẽ không để hắn đạt được ý nguyện!"
Lợi dụng chức vụ của mình, ta có trong tay cổ thư của Thiên giới, cuối cùng tìm được phương pháp duy nhất áp chế Thiên địa dị biến – chỉ có người kế tục mang theo huyết thống của Thiên đế lấy tính mạng của mình làm chất dẫn, cùng Tru Tiên Đài định ra khế ước, mới có thể thay đổi vận mệnh hủy diệt của cả thiên địa.
Tồn vong của Thiên giới thực chất không hề liên quan đến ta, ta sở dĩ đem tính mạng của mình giao phó cho mặt băng hàn này, toàn bộ chỉ vì trả thù Lãnh Vô Tuyệt.
Ta muốn đánh cược một phen, xem xem ... hắn đến tột cùng là hận ta nhiều hơn hay vẫn còn yêu ta nhiều hơn.
Ta biết rằng biện pháp này quá mức cực đoan, nhưng chỉ có khiến cho thân thể này đau đớn tột cùng mới có thể giảm bớt đau thương trong lòng ta. Tâm bệnh cùng lúc yêu thương say đắm người kia đồng thời tự ngược bản thân mình lại mang đến cho ta một cảm giác khuây khỏa kỳ diệu. Giờ khắc này, cho dù có người nói ta điên rồi, ta cũng tuyệt đối không mở miệng phản bác.
Nếu có thể được lựa chọn một lần nữa, ta thật lòng tình nguyện không bao giờ gặp gỡ hắn, cho dù phải vĩnh viễn đọa đày trong bóng đêm cũng không sao cả. Ít ra sẽ không thành ra như vầy, cả hai cùng đau khổ.
Thế nhưng rốt cuộc là do trước kia ta đã phạm sai lầm hay do vận mệnh vốn đã như vậy?
Ta nén lại đau đớn đi lên Tru Tiên Đài, nhìn lên vầng trăng tròn treo trên phía chân trời kia, nhẹ nhàng nói: "Những gì ta thiếu ngươi, hãy dùng tính mạng này đổi lấy đi."
Ái tình của kẻ khác đều đơn giản như vậy, tại sao lại chỉ có ta, lại phải chịu đựng nỗi đau xé thịt róc xương này?
Khi ta tới khó khăn khác thường, khi quay về hiển nhiên cũng không thể thanh thản, suy nghĩ trong lòng lúc đó tựa như dục hỏa thiêu đốt, đau đớn không ngừng tăng lên. Ta biết, Tru Tiên Đài đang từng chút từng chút một hút lấy sức lực của cơ thể ta.