Chương 19-20

79 3 0
                                    

19.

Ngôn Phi Ly ngơ ngác nhìn theo bóng lưng ly khai của Bắc Đường, hai chân mềm nhũn, ngã dựa vào thân cây.

Quả nhiên là bản thân si tâm vọng tưởng.

Nghe thấy câu nói kia của Bắc Đường, Ngôn Phi Ly mặc dù biết là bởi chuyện mình thỉnh chiến tiền trảm hậu tấu, tổn hại đến uy nghiêm môn chủ của hắn, khiến hắn thẹn quá hóa giận. Nhưng trong ngực vẫn không cầm được vui sướng, không cầm được hy vọng. Chính là, đã sớm biết, vô luận thế nào cũng là không có khả năng. Chuyện phát sinh đêm nay là do hắn uống rượu rồi làm bậy, giai nhân trong lòng hắn, sẽ sớm thành hôn, tạo thành một gia đình mỹ mãn, đến phiên y ư. Chắc hẳn hiện tại hắn rất phiền muộn mà thôi!

Ngôn Phi Ly ngẩng đầu.

Trăng hôm nay sáng, mãi ở nơi xa xăm kia khó lòng với tới.

...

Thu Diệp Nguyên gần đây bận bịu nhiều việc, thực sự tối mắt tối mũi. Không phải bởi vì người bệnh gia tăng, mà chỉ bởi một gã bệnh nhân khiến hắn vô cùng nhức đầu. Một kẻ đáng lẽ phải hồi phục bằng mười kẻ khác, giờ kén cá chọn canh, chỉ đông nói tây, thực sự khiến hắn tâm lực tiều tụy.

"Cộp!" Hầm hập đặt mạnh chén thuốc xuống.

"Ngươi tóm lại có uống không?" Khuôn mặt Thu Diệp Nguyên vốn rất thanh tú tuấn mỹ, giờ có phần dữ tợn, đang nghiêm giọng mà uy hiếp người trước mắt.

Người nọ không nhanh không chậm cầm lấy chén thuốc ngửi ngửi, "Đây là thuốc gì?"

"Thuốc trị phong hàn thượng hạng của thượng hạng, cam đoan sau khi ngươi uống rồi ngủ một giấc, bệnh gì cũng xem như xong hết!"

"Hanh!" Người nọ coi thường, hừ lạnh một tiếng, dùng ngữ khí tức chết người, nói, "Thuộc trị phong hàn hượng hạng của thượng hạng? Mỗi cái bệnh phong hàn nho nhỏ của bản tọa, ngươi trị liệu nhiều ngày rồi còn không khỏi, xứng danh 'thần y'? Rõ là xấu mặt Tứ Thiên Môn."

"Ngươi! ..." Thu Diệp Nguyên tức không nói nên lời, cả khuôn mặt đều đỏ rực lên.

Vị này chính là Tây Môn đại môn chủ, cả đời cũng không thèm về Tổng đà một chuyến, trở về Tổng đà cũng chẳng có lấy một dịp may mắn hạ cố đến Thạch cư của hắn. Ai ngờ tháng trước vì đến tây nam điều quân, trở về, đại khái là do trên đường chạy gấp, người luôn cường kiện như y lại nhiễm phong hàn. Vốn lúc đầu bệnh không nặng lắm, nhưng y rất không hợp tác, không thèm tuân theo lời dặn dò của Thu Diệp Nguyên về việc uống thuốc, còn chạy loạn khắp nơi. Hai ba ngày sau, phong hàn chẳng những không đỡ, giờ còn mắc thêm chứng ho khan.

"Đã bảo ngài phải uống thuốc đúng giờ, đồng thời phải hảo hảo nghỉ ngơi. Nhưng ngài chỉ uống thuốc có một lần, bệnh sao có thể khá lên?"

"Nói đến thuốc, bản tọa còn chưa tính toán với ngươi đâu! Ngươi nói cái thuốc gì đó, bản tọa sau khi uống xong ngủ một giấc, dậy có tốt lên đâu. Ngươi có thật là thần y, dược đáo bệnh trừ hay không? Bản tọa đã dùng thuốc này, sao hôm nay còn phải chạy đến Thạch cư của ngươi?"

Đoạn Tình KếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ