Part 1: 遭遇 ( Gặp Gỡ)

132 9 6
                                    

7 p.m- Bắc Kinh

Bước ra khỏi tấm cửa kính của studio, Thái Chiếu mệt mỏi vươn người. Vất vả cả ngày trời với ông khách khó chịu, anh cảm thấy dường như sức lực mình bị rút cạn. Thái độ cùng với những cái nhìn nghệ thuật đầy kì quặc, đây không phải là lần đầu tiên mà anh tiếp xúc với loại người như vậy. Nhưng cái bản tính cộc cằn của ông khách ấy đã từng bước từng bước chạm đến cái ranh giới cuối của anh, khiến anh suýt chút nữa là ném thẳng cái máy ảnh thân yêu của mình vào bản mặt cau có ấy. Đúng là "Vốn dĩ chẳng ai có thể làm vừa lòng tất cả mọi người  " .Chán nản, anh với cái mắt kiếng đen của mình, mang lên và nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi ra về.

Đối với người dân Bắc Kinh ở đây, việc một người đàn ông cao to, tóc búi thành chùm, mang kính râm ra đường vào buổi tối cùng với chiếc áo phông trắng và quần alibaba chẳng còn gì là xa lạ nữa. Có lẽ là do sự tiến bộ và thay đổi của bộ phận giới trẻ ngày nay hoặc một phần cũng là do nhịp sống ở thành phố đông dân này quá sôi động, hối hả khiến con người dần trở nên thờ ơ, lạnh nhạt trước những gì diễn ra trong cuộc sống. Thái Chiếu bản chất không phải là một người bi quan, nhưng anh luôn có sự nhìn nhận riêng của bản thân. Việc chuyển công tác từ Mỹ về cũng là một sự khó khăn đối với anh. Mặc dù Bắc Kinh là quê hương của anh, nhưng lại không có chút cảm giác thân thuộc. Bạn bè, người thân- suy cho cùng cuộc sống nhiếp ảnh gia của anh được tiếp xúc với rất nhiều người nhưng mối quan hệ của anh lại rất ít. Tất cả anh đã để lại bên Mỹ hết rồi. Một thân một mình trên mảnh đất xa lạ này, anh cảm thấy thật sự rất cô đơn. Đi đâu, làm gì cũng chỉ cô độc một mình. Chẳng ai hàn thuyên tâm sự, chẳng ai mang đến một bữa cơm đầm ấm như anh đã từng được. Nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, bản thân anh cũng phải cảm thương cho chính mình.

" Của anh đây. 23 tệ "

Một phần gà sốt cam, 2 lon bia- đó chính là bữa tối đơn giản của anh. Anh sống tùy tiện như vậy, căn bản vì đó là cuộc sống thường nhật của một người cô đơn. Bạn bè của anh trong độ tuổi này không phải lập gia đình thì cũng tụ tập chơi bời buổi đêm. Nhưng Thái Chiếu không thích thế. Anh thích tận hưởng không gian riêng của bản thân hơn việc phải ép buộc mình đến những nơi chật hẹp và ồn ào chỉ để khỏa lấp sự trống trải. Anh là thế đấy- cô độc, phóng khoáng, tùy tiện nhưng lại cần sự quan tâm biết bao nhiêu.

7.30 p.m- Xe buýt

Xe buýt Bắc Kinh vốn dĩ là rất đông người. Thế nên trong giờ cao điểm như thế này mà leo lên xe buýt chắc chắn chính là một ý tưởng tồi. Nhưng chính vì nhà anh ở khá xa studio nên Thái Chiếu mới phải ngày ngày chăm chỉ đồng hành cùng xe buýt. Mùi người, mùi xe và tất cả những thứ tồn tại trên xe khiến đầu óc anh cứ quay mòng mòng. Thật may mắn làm sao trong khoảng thời gian này anh đã tích góp đủ tiền để mua xe mới, chỉ trong vòng nửa tháng nữa thôi thì anh sẽ thoát khỏi được cảnh tượng ngồi xe khủng khiếp này. Nhắm mắt lại, bên tai anh chỉ còn lời ca của Mã Địch trầm ấm.

[ Chiếu Thực ]- Cô ĐảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ