CHƯƠNG 37

169 6 0
                                    

"Đây là lời đề từ của tất cả những người đã chứng kiến, về một tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng rất đỗi bình dị và giản đơn.

Họ đã ở cạnh nhau từ trước khi họ nhận ra nhau trong kiếp này. Cùng nguyện ý nắm tay nhau đi vào vòng vong xuyên, chỉ cần có thể được ở bên cạnh nhau mãi mãi.

Nhưng trời đã không phụ người có lòng. Dưới ánh trăng sáng mờ ảo, họ hóa thành đôi hồng nhạn xinh đẹp rực rỡ, được đàn đom đóm đưa tiễn lên đến tận chốn bồng lai, sống một cuộc sống vĩnh hằng với một tình yêu bất diệt.

Người có tình sẽ được nên duyên giai ngẫu nếu trong tim mỗi người thật sự có nhau..."

Đây chính là truyền thuyết được lưu truyền của Mũi đất ước nguyện từ ngàn năm trước.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo

Trên vách của một sườn núi cao chót vót không thấy đỉnh, mây mù lượn lờ che phủ tầm nhìn. Nhưng từ đây phóng tầm nhìn về phía trước có thể nhìn thấy khung cảnh núi rừng hùng vĩ rộng lớn ở trước mắt, chỉ là khi đứng trên vách núi này lại không thể thấy được điểm cuối phía dưới chân núi, sâu hun hút. Cho nên người ta thường gọi nơi đây là vách "Biệt Dương", vì một khi rơi xuống cũng đồng nghĩa với việc từ biệt với dương thế.

Bên cạnh tảng đá to được khắc dòng chữ Vách Biệt Dương, một cơ thể nhỏ bé đang nằm úp sấp trên nền đất lạnh giá. Thiếu nữ nhỏ nhắn đang nằm bất tỉnh tại chốn hoang vu hiu quạnh.

Từ con đường đi lên vách Biệt Dương, bóng trắng từ từ xuất hiện, dần dần tiến gần đến chỗ thiếu nữ đang nằm cho đến khi đứng bên cạnh...

*** 0w0 ***

Năm thứ hai Thần Dương hoàng triều, dưới sự cai trị anh minh của hoàng đế Park Chanyeol, bá tánh trong thiên hạ được hưởng một cuộc sống thái bình sung túc.

Thần Dương Quốc càng ngày càng lớn mạnh cả về quân sự lẫn giao thương, cho đến thời điểm hiện tại đã trở thành một trong ba nước lớn mạnh nhất.

Nhưng ngoại tộc lân ban Cáp Nhĩ Quốc mang vô hạn cuồng ngạo thiện chiến vẫn luôn luôn mang ý đồ xâm phạm, mang âm mưu chiếm đoạt lãnh thổ, cuộc chiến ở vùng biên cương phía Nam đã diễn ra từ năm năm trở lại đây và dường như không có hồi kết. Dưới sự tiến công bền bỉ của kẻ địch, cuối cùng hoàng đế Chanyeol đã hạ chiếu chỉ lệnh Ngũ vương gia Park Kris trực tiếp ra chiến trường lãnh đạo binh lính chống lại đội quân Cáp Nhĩ.

Theo đó Kris nhận lấy thánh chỉ, cùng năm vạn đại quân lên đường tiến về vùng biên giới tiếp sức cho chiến tuyến, đối đầu trực diện với kẻ địch, đến nay cũng đã hai tháng trôi qua. Cuộc chiến vẫn đang trong thời kì diễn ra quyết liệt.

***0w0***

Yoona từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là những tấm lụa màu trắng bao bọc xung quanh, phía trên trần giường cũng được phủ một lớp lụa trắng.

"Cuối cùng cô nương cũng tỉnh" một giọng nói dịu dàng ngọt ngào cất lên.

Yoona nghiêng đầu qua, trước mắt cô là thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh lay động lòng người lại ẩn sâu một nỗi buồn vô hạn, sóng mũi cao, đôi môi đỏ mọng quyến rũ đang nở nụ cười đẹp như tranh vẽ. Trên người vận một bộ quần áo màu tím nhạt cực kỳ hài hòa với đôi mắt đuợm buồn đó, mái tóc đen như mực bóng mượt được xõa ra dài đến tận ngang hông.

Yoona kinh diễm nhìn người trước mắt, không phải cô chưa từng thấy qua người phụ nữ tuyệt sắc, ví như chị Seohuyn và Taeyeon. Nhưng người này lại mang theo một vẻ đẹp với sắc thái riêng biệt, nói sao đây.... đúng rồi, chính là nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp tự nhiên của phụ nữ cổ đại a.

Phụ nữ cổ đại? Hình như có gì đó sai sai ở đây.... Yoona bất giác giật mình nhìn lại trang phục người đó đang mặc, đó không phải là trang phục cổ đại hay sao?

Rồi cô nhìn lại mình đang vận một bộ quần áo màu trắng, cũng là trang phục cổ đại? Nhớ tới người đó lúc nãy có gọi cô bằng "cô nương"...., ngó tới ngó lui hoàn cảnh xung quanh mình...

Yoona ngẩn người ra, gì vậy nè, đừng có nói là cô đang trong trường quay phim cổ trang đó nha? Hoặc giả là...... cô thật sự đã xuyên không về thời cổ đại?

"Cô nương không sao chứ?" thấy Yoona ngây ngẩn từ nãy đến giờ, rốt cuộc cô gái cũng không nhịn được mà lo lắng hỏi.

Yoona lắc lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi cô, đây là nơi nào vậy? Làm sao tôi lại ở đây? Cô là...." Yoona cảm giác da đầu cô sắp tê dại luôn rồi, cô nhớ bản thân đã cùng với sư phụ nhảy xuống vách núi... Đúng rồi, sư phụ đâu?

"Ta tên Jessica, họ Jung. Cô nương không nhớ gì sao? Cô nương bị bất tỉnh trên vách Biệt Dương, được sư phụ của ta kịp thời nhìn thấy và cứu cô nương về đây" giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của Jessica như tiếng chim hót từ từ giải thích lại hoàn cảnh trước đó. "Còn đây là sườn núi vách Biệt Dương, cũng là nơi ta và sư phụ đang cư ngụ"

Sau khi nghe xong, Yoona càng khẳng định bản thân đã xuyên không về một thời đại nào đó của cổ đại. Cô không ngờ nhảy xuống biển lại không chết mà còn xuyên không luôn nữa a... Đúng là chuyện khó tin, chỉ có trong truyện mới có nha.

Cô bắt đầu xoay chuyển đầu óc, làm bộ ho nhẹ rồi bắt chước giọng điệu cổ đại, hỏi: "Như vậy, ngoài ta ra, xin hỏi sư phụ Jessica cô nương có cứu một người nào khác nữa không?". Nói chuyện kiểu này không khó, cô coi phim đọc truyện suốt ấy mà.

"Gọi ta Sica được rồi" Jessica nở nụ cười dịu dàng. "Lúc vi sư trở về chỉ mang theo một mình cô nương nên ta cũng không biết tình huống lúc đó như thế nào. Có phải cô nương thất lạc bằng hữu hay không?"

Nghe vậy, Yoona trầm mặc, rồi cô bất chợt nhớ ra gì đó, tìm kiếm trên cổ mình. Thấy sợi dây chuyền cùng nhẫn cưới vẫn còn, cô thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười với người trước mắt: "Là phu quân của ta..."

Yoona không biết sư phụ có cùng cô xuyên qua hay không, nếu không thì sư phụ sẽ rơi xuống dưới đáy biển.... Không, nếu cô xuyên qua thì nhất định sư phụ cũng xuyên qua. Bây giờ phải tranh thủ nắm rõ tình hình thời đại này rồi cô sẽ đi tìm sư phụ của cô.

"Cô nương và phu quân thất lạc nhau?" Jessica lo lắng hô lên, giọng nói còn mang theo vài phần kích động nhưng rất nhanh đã áp chế nó xuống.

Yoona gật đầu: "Xin hỏi Sica tỷ, bây giờ là triều đại nào? Vì ta và phu quân luôn ẩn cư trong thâm sơn nên cũng không biết gì đến nhân tình thế thái bên ngoài"

"Bây giờ đã là....." Jessica giải thích một chút về triều đại hiện nay.

Đại khái đây là triều đại thứ hai của hoàng triều Thần Dương, đương kim hoàng đế là Chanyeol, còn được người người xưng tụng là Thần đế, anh minh thần võ.....vv....vv.... Nhưng hiện nay đang có ngoại tộc lăm le muốn xâm lược ở vùng biên giới đất nước, cũng có thể nói đang trong giai đoạn chiến đấu kịch liệt.

Yoona ngẫm nghĩ chút về lịch sử, cô nhớ Trung Quốc cổ đại không có triều đại nào là Thần Dương, cũng không có vị vua nào tên Park Chanyeol, một triều đại hùng mạnh như vậy thì không thể nào mà lại không được ghi lại trong lịch sử. Chẳng lẽ cô đã xuyên không qua dị giới, một thế giới khác với Trung Quốc cổ đại, bây giờ chỉ có cách lý giải này là phù hợp nhất thôi. Thật may là ngôn ngữ ở đây tương đối giống với ngôn ngữ của Trung Quốc cổ đại a.

Yoona đang suy nghĩ mông lung thì một tiếng nói non nớt vang lên kéo cô về thực tại: "Ngươi tên gì?"

Yoona nhìn lại thì thấy một bé trai khoảng 5 - 6 tuổi, khuôn mặt trắng hồng đáng yêu, tuổi còn nhỏ mà đã không thể che giấu được đường nét anh tuấn sau này, khí chất tản ra cũng ung dung bất phàm.

"Chào bạn nhỏ, tỷ tỷ tên là Yoona, còn bạn nhỏ tên gì a?" Yoona vừa nhìn đã thấy thích ngay bé trai đáng yêu này, cô nở nụ cười tươi như hoa.

"Nha đầu thật vô lễ" bé trai cau mày, ánh mắt to tròn long lanh nhưng bên trong lại ẩn chứa lạnh lẽo cùng trầm tĩnh đến lạ thường. "Dám ăn nói thiếu phép tắc như vậy với ta"

Một đứa bé làm sao có thể có loại ánh mắt trưởng thành như thế này? Yoona nhất thời sựng người nhìn bé trai đó.

"Đây là sư phụ ta, cô nương đừng nhìn người có hình dạng trẻ con như vậy mà lầm, người đã là một vị tiền bối gần trăm tuổi rồi" Jessica mỉm cười, tốt bụng giải thích với Yoona.

"Gần... gần trăm tuổi?" Yoona nghe xong muốn ngất ngay tức thì, một lão nhân gia gần trăm tuổi trong hình dạng của một đứa bé, thế là thế nào a?

"Còn không mau gọi ta là tiền bối" bé trai, không.... phải nói là vị tiền bối chấp tay ra phía sau, khuôn mặt non nớt nghiêm túc nhíu mày trông vô cùng buồn cười.

"Phì......ha ha ha" Yoona muốn nhịn cười nhưng nhịn không được cô bật cười thật to...

"Nha đầu, nếu ngươi đã muốn cười như vậy, ta liền cho ngươi cười đến chết" lời nói vừa dứt, vị tiền bối vung tay lên không trung rồi lại trở về tư thế chấp tay ra phía sau lưng, vẻ mặt vô cùng thản nhiên nhìn Yoona.

Yoona nhíu mày nhìn động tác của "nhóc con" đó thì đột nhiên cô lại cảm giác nhồn nhột trong người, rồi tự nhiên cô lại ngồi cười ha ha như điên.....bản thân muốn dừng mà lại không dừng được.

"Ha ha ha.... tiền bối... ha ha ha....xin hãy thứ....ha ha...tội cho vãn bối...ha ha.." Yoona cười đến chảy cả nước mắt nước mũi nhưng vẫn không dừng được, đành vừa cười vừa quay sang nằm ăn vạ lão nhân gia a. Cô sai rồi, sai rồi, cô không nên chọc vào cái người đáng sợ này...

Nghe Yoona gọi một tiếng "tiền bối", lúc này bé trai mới giãn mày ra, cười đắc ý: "Lần này tha cho ngươi" nói rồi lại vung tay lên.

Yoona lập tức ngừng cười, cô vuốt mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, nếu mà còn tiếp tục cười chắc cô sẽ đi bán muối luôn chứ chẳng chơi đâu a... Con người nhìn như một bé trai kháu khỉnh đáng yêu này thực chất đúng như câu đừng trông mặt mà bắt hình dong, tốt nhất là không nên đụng vào để bảo toàn mạng nhỏ nha.

"Bây giờ đã biết sự lợi hại của ta hay chưa?" bé trai ung dung ngồi xuống ghế đẩu gỗ bên cạnh bàn, rót trà vào chung rồi thản nhiên thưởng thức trà.

Yoona không biết làm gì hơn là gật đầu lia lịa: "Tiền bối, có phải người đã dùng một loại thuốc nào đó hay không?"

"Ngươi cũng có hiểu biết đó" bé trai nhấp một ngụm trà, từ tốn nói. Hình ảnh này có thể nói là vô cùng kỳ quặc. Bạn thử nghĩ xem, một nhóc con ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn trà, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt ẩn chứa tia sáng thông thái nhìn thấu nhân sinh, tay vẫn luôn cầm ly trà từ từ thưởng thức hương vị đạm mạt mà thanh khiết, ung dung nhàn nhã như một vị cao nhân ẩn cư chốn thâm sơn cùng cốc. "Ngươi biết về các loại thảo dược?"

"Có biết một chút" Yoona ở trước cao nhân chỉ đành cúi đầu quy phục a, với kiến thức hiện nay của cô chỉ là một chút xíu xìu xiu của bên ngành dược thôi. Sở dĩ cô biết người này đã dùng thuốc bột vì cô đã thấy được động tác lúc vung tay đó, tuy che giấu rất nhanh nhưng cô đã kịp thời thấy một gói thuốc, thuốc này lại là không màu không mùi lại gần như trong suốt nên rất khó có thể thấy được. Cũng nhờ những tuyệt kỹ mà sư phụ đã dạy nên cô mới có khả năng thấy được động tác nhỏ đó.

Nhắc đến sư phụ, chuyện trước mắt là cô phải đi tìm sư phụ, nhưng cô nên đi đâu mà tìm đây? Nghĩ đến đây mặt Yoona trầm xuống.

Cô muốn gặp sư phụ, muốn được nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt tĩnh lặng trong suốt luôn chăm chú nhìn cô, nụ cười nửa miệng đáng đánh đòn, vòng ôm ấm áp cùng với giọng nói trầm thấp êm ái. Ở cái nơi xa lạ không có người thân bạn bè này, cô chỉ có một mình sư phụ là người thân duy nhất mà thôi.

Han, rốt cuộc anh đang ở đâu!?

(Lời tác giả: Kể từ bây giờ, vì để cho hợp với hoàn cảnh, miêu tả và xưng hô của các nhân vật từ bên ngoài lẫn cả bên trong độc thoại nội tâm cũng sẽ được thay đổi cho phù hợp)

********** Ó O Ò Lằn ranh giới oOo

Mùa xuân năm thứ hai Thần Dương hoàng triều, dưới tài dụng binh như thần của Ngũ vương gia Park Kris cùng với tài trí mưu lược liệu việc như thần của quân sư Luhun, trong vòng một năm hai tháng đã hoàn toàn đập tan âm mưu kẻ địch khiến bọn hắn tan tác tháo chạy về nước, hoàn toàn bại trận. Ký kết hiệp định ngừng chiến và toàn vẹn lãnh thổ, từ đây không bao giờ xâm phạm vào lãnh thổ Thần Dương Quốc.

Hoàng đế Chanyeol ra lệnh miễn xá thiên hạ, cùng với người dân thiên hạ treo cờ chào đón đại quân thắng trận trở về. Như vậy, một năm hai tháng trôi qua, binh lính tướng sĩ cuối cùng cũng đã có ngày khải hoàng trở về quê nhà gặp lại thân nhân đang ngày đêm ngóng đợi.

Thần đế lần lượt phong quan, thăng quan cho các vị chiến tướng và tướng sĩ, luận công ban thưởng của cải phú quý cùng những tài vật quý hiếm. Riêng quân sư Luhun có công rất lớn được ban thưởng Huân công, phong làm Quốc công, ban thưởng Quốc công phủ cùng trăm lượng hoàng kim. Còn Ngũ vương gia Kris có công lớn nhất, được sắc phong làm Chiến Vương, cùng Tịch quốc công tiếp tục thao luyện tướng sĩ bảo vệ nước nhà.

Chiếu chỉ vừa ban xuống, cả nước tung hô vang dội. Cuộc chiến ngoài biên cương lịch sử được ghi chép lại cùng với lời truyền miệng về một giai thoại oai hùng đánh tan quân xâm lược của nhân gian đã chính thức khép lại. Nước nhà lại một lần nữa được sống cuộc sống ấm no và hưởng thái bình sung túc.

***0w0***

Một năm đã trôi qua nhưng trên sườn núi Biệt Dương vẫn không có thay đổi gì lớn. Cây cỏ hoa lá đủ màu sắc tranh nhau nở rộ, rực rỡ hòa hợp với ánh nắng buổi chiều tà. Giữa sườn núi, có một ngôi nhà gỗ nhỏ bé được xây dựng tạm bợ nhưng vô cùng chắc chắn, là nơi sinh sống của những con người không màng đến thế sự tục nhân, ung dung tự do tự tại ẩn cư ở nơi này.

" Yoongie, muội lại ngồi ngẩn ngơ ở ngoài này nữa à?" Jessica từ trong nhà bước ra ngoài sân nhỏ, ngồi xuống ghế đá bên cạnh Yoona, thở dài hỏi. "Đã hết thời hạn một năm rồi, ngày mai là muội được xuống núi rồi, muội nên vui mừng lên mới phải"

Giờ đây tóc Yoona đã dài đến ngang hông, vì nàng gội đầu bằng một loại dược liệu nên tóc nàng cực kỳ mềm mại bóng mượt đen nhánh xõa ra tự nhiên rủ xuống hai bên vai như thác nước, trên đầu chỉ buộc nhẹ một chút tóc bằng những tua dây màu lay động mỗi khi nàng di chuyển, da vẻ càng mịn màng trắng hồng hơn trước vì khí hậu ở đây trong lành mát mẻ và thực phẩm nơi đây hoàn toàn từ thiên nhiên núi rừng.

"Muội thật sự rất vui, cuối cùng cũng được sư phụ cho xuống núi, chỉ là... muội lại cảm thấy có chút lo sợ không yên" Yoona trầm ngâm phóng tầm mắt về phong cảnh núi rừng hùng vĩ phía đối diện xa xa.

Một năm trước khi nàng quyết định rời khỏi đây để đi tìm người đó, lão sư phụ - tục danh xưng Thượng Hoành, người đời thường nhắc đến với tên Bách Y lão giả thần y, bởi vì tri thức uyên bác và chữa bách bệnh của ông - đã kiên quyết không cho nàng xuống núi vì lý do nàng không biết một chút gì về nhân tình thế thái bên ngoài, nói huỵch toẹt ra cũng chính là đâm đầu vào chỗ chết. Dù nàng có ba lần bốn lượt tìm cách trốn đi như thế nào cũng không trốn được.

Ông biết nàng cũng có một chút thông hiểu về các loại thảo dược nên ông đã tốt bụng nhận nàng làm đệ tử chân truyền thứ hai của mình. Truyền thụ lại vốn tri thức và những kiến giải sâu sắc về tất cả các loại cây thuốc, bao gồm cả bào chế độc dược và giải dược, hơn nữa còn chỉ dạy cho nàng về y thuật. Lão sư phụ ra thời hạn một năm nếu nàng có thể nắm được sáu phần vốn tri thức của ông thì nàng có thể được xuống núi.

Nàng biết bản thân không có khả năng bỏ trốn thành công nên đã lao đầu vào tu luyện ngày đêm, cuối cùng cũng kịp thời hoàn thành đúng với thời hạn. Cũng may đây vốn dĩ là sở thích của nàng nên nàng mới có thể tập trung cao độ được như vậy. Phải nói là lão sư phụ cực kỳ thông thái, tri thức của ông cao thâm khó lường, nàng phải học ngày học đêm, ngày ngủ chỉ có bốn tiếng nhiều khi trắng đêm, mới có thể lãnh hội được sáu phần của ông.

Một năm này, ngày nào nàng cũng nhớ đến người đó, từng phút từng giây đều muốn gặp người đó, chỉ khi nàng mệt lả ngủ thiếp đi bước vào cõi mộng mới có thể nhìn thấy người đó. Nhưng bây giờ nàng nên đi đâu tìm người đó đây?

Nàng muốn tin sư phụ thật sự có xuyên qua cùng với nàng, cho nên dù có phải tìm đến chân trời góc biển, đến hết phần đời ngắn ngủi còn lại của mình, nàng cũng nhất định phải tìm. Dù chỉ như bỏ hạt cát xuống đáy biển rộng lớn mênh mông, nàng cũng không màng.

Phải.... như vậy nàng cũng cần gì mà lo sợ nữa đây. Nghĩ như vậy, Yoona mới cảm thấy bình tâm lại, quay qua mỉm cười thật tươi với Jessica: "Muội không sao, có lẽ vì sắp được xuống núi nên muội hồi hợp quá mà sinh ra lo lắng không yên thế này"

Jessica thấy Yoona dường như đã thông suốt được điều gì đó, nàng mừng rỡ ra mặt: "Như vậy là tốt rồi"

Hai tỷ muội nhìn nhau mỉm cười.

Cũng trong một năm này, Yoona luôn có lão sư phụ và Sica tỷ ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, dạy nàng từng ly từng tý về triều đại này cũng như cách đối nhân xử thế, xem nàng như thân nhân trong nhà mà đối đãi. Nàng đã nợ hai người họ quá nhiều....

"Lần xuống núi này tỷ cũng sẽ đi cùng với muội" Jessica như chợt nhớ ra, nàng nói. "Tỷ cũng đã nói sư phụ, người cũng đã đồng ý, người nói nếu đi hai người thì người cũng yên tâm hơn"

"Thật sao? Tỷ cũng sẽ xuống núi với muội?" Yoona kinh hỷ, Sica tỷ đã theo lão sư phụ năm năm, y thuật của tỷ ấy rất cao nha, có thể nói tỷ ấy đã nắm được tám phần y thuật của sư phụ rồi.

"Ừ... bởi vì tỷ cũng có một người cần phải gặp" Jessica nhỏ giọng nói, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía xa.

Yoona biết Sica tỷ muốn gặp ai, hoàn cảnh hai người cũng khá giống nhau, vì người tỷ ấy muốn gặp cũng chính là Vị hôn phu đã được chỉ phúc vi hôn từ nhỏ với tỷ ấy.

"Ta đói" giọng trẻ con non nớt mang theo vài phần trách móc cùng lười biếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

"Ah đã đến giờ cơm chiều, đồ nhi sẽ đi chuẩn bị ngay" Jessica nhanh chóng đứng dậy đi ra sau bếp chuẩn bị cơm nước.

"Muội giúp tỷ" Yoona đứng lên định đi theo.

"Chậm đã" lão sư phụ từ từ ngồi xuống ghế, tự nhiên rót đầy trà vào trong chung nhỏ, gương mặt trắng hồng đáng yêu lại có một biểu cảm nghiêm túc không hề thích hợp chút nào nhìn Yoona.

Mặc dù ở chung một năm, nàng cũng đã quen với sinh hoạt và nếp sống cổ đại, từ cách nói chuyện đến cách suy nghĩ trong đầu nàng cũng đã bị tha hóa thành cổ đại. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cái khuôn mặt đáng yêu này nàng liền muốn chà đạp giày xéo một phen tay chân ngứa ngáy vô cùng, chỉ là nàng lại tiếp tục rùng mình vì cái ý nghĩ này.

Lão sư phụ là không nên chọc vào, bởi vì không thể biết được bản thân sẽ vì sao mà tử a....nàng đã được lĩnh hội vào một năm trước. Nhưng dù cho bề ngoài có lạnh nhạt và luôn luôn trầm tĩnh bao nhiêu, người vẫn âm thầm quan tâm đến hai tỷ muội, chuyện gì người cũng sẽ hướng dẫn và dẫn dắt hai tỷ muội từng chút một, kiên nhẫn và rõ ràng. Cho nên trong vòng một năm nàng mới có khả năng tinh lọc được sáu phần tinh hoa của người, tất cả là nhờ người đã chỉ dạy theo một cách rất cổ quái nhưng lại nhanh chóng và dễ nắm bắt a...

"Mang theo cái này" Bách Y lão giả đặt một lọ thuốc bằng sứ trắng trên bàn, đẩy về phía trước mặt Yoona, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng sâu tận đáy mắt lại ẩn hiện ý cười khó có thể nhìn thấy, tất cả đều nằm trên gương mặt trẻ con xinh xắn đáng yêu làm thành một bộ dáng khó có thể diễn tả thành lời.

"Cài này là...?" Yoona cầm lấy bình sứ, mùi hương thoang thoảng thơm ngát tỏa ra xung quanh bao bọc lấy nàng, là hương hoa anh đào mà nàng thích nhất.

"Giải dược bách độc dù là cực độc" nhấp một ngụm trà nóng, Bách Y lão giả tỏ vẻ thỏa mãn, nở nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy từ trước đến giờ. "Chỉ có ba viên, con nên cân nhắc xem phải dùng như thế nào cho tốt nhất đi"

"Aizzzz không được không được, sư phụ nên để lại phòng thân đi a, với năng lực bây giờ của con có thể tự bảo vệ được mình rồi, sư phụ không cần lo lắng quá nha" Yoona hí hửng cười, đẩy ngược bình sứ lại cho Bách Y lão giả, trong lòng dâng lên ấm áp, tình thân chỉ đến thế là cùng... nàng thật may mắn vì đã gặp được lão sư phụ và Sica tỷ. "Hơn nữa nếu như có chuyện gì cũng có thể trở về tìm sư phụ nha, lúc đó dù người có không đưa con cũng quyết ăn vạ với người cho bằng được"

"Ha ha con đúng là xú nha đầu. Nhưng con đã gọi ta một tiếng vi sư, sao lại không nghe ta!?" Bách Y lão giả lại cười ha ha hiếm thấy rồi thản nhiên nhìn Yoona, tiếp xúc với nàng một năm, ông biết tính tình nàng hoạt bát hiếu động, lại thông minh lanh lợi, nhưng rất cố chấp và bướng bỉnh, muốn nàng nhận gì đó thì phải đem ràng buộc thân tình ra thì mới may ra. Đứa trẻ này ông rất thích.

Thấy kiên quyết trong mắt lão sư phụ, Yoona không khỏi cảm thán trong lòng, xem ra nếu nàng không nhận thì không được rồi, nàng cầm lấy bình sứ mỉm cười vui vẻ: "Con sẽ cân nhắc nên sử dụng như thế nào cho tốt nhất", như vậy cũng để không uổng phí công sức mà lão sư phụ đã bỏ ra.

Bách Y lão giả hài lòng tiếp tục nhấp nháp trà nóng, lúc này Jessica cũng bưng thức ăn ra bàn, Yoona vui vẻ đến phụ giúp.

Han, cuối cùng ta cũng có thể xuống núi. Chờ ta, ta nhất định sẽ tìm được chàng.

***0w0***

Quốc công phủ.

Bên trong căn phòng rộng lớn là chiếc giường bằng gỗ đàn hương đủ chỗ cho ba người nằm, được đặt ở chính giữa phòng. Trên giường là nam tử tướng mạo vô song đang ngủ say, mái tóc dài đen mượt xõa ra trên gối ngọc, ngũ quan như được chính bàn tay của thần thánh điêu khắc nên, tuấn mỹ không gì sánh bằng.

Bỗng nhiên mặt nam tử tái lại, mồ hôi chảy ra ướt cả y phục trắng, mày nhíu chặt, vẻ mặt như đau đớn thống khổ.

"Y......."

Nam tử gầm lên một từ không rõ ràng rồi giật mình bừng tỉnh ngồi bật dậy, hắn nhìn xung quanh thấy cảnh vật quen thuộc.... thở dài.

Hắn lại mơ thấy giấc mộng đó một lần nữa.

Em muốn trốn sao bảo bối(luyoon couple)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ