"Giờ thì chúng ta sẽ làm gì đây?" Yoona đang nhìn ngó xuống cái ao nhỏ, nhíu mày vẻ suy nghĩ.
Luhun đi xung quanh căn phòng đất, tay đang rà soát từng tấc đất trên vách, trên nền đất và trên đỉnh đầu: "Thử lại vận may thêm một lần nữa, tìm xem có cơ quan nào ở đây không?"
"Ha, ta mới vừa phát hiện ra" Yoona reo lên, trong giọng nói tràn đầy tia hứng thú.
"Chuyện gì?" Luhun lập tức đi đến bên cạnh cô gái nhỏ.
"Trong cái ao này không hề có loại tảo đặc biệt đó" Yoona nhíu mày, tay vuốt cằm suy luận.
"Ý của nàng là?" Luhun nhanh chóng ngồi xuống, quan sát cái ao nhỏ.
"Ta đã để ý rồi, từ lúc vào nơi này hễ ở đâu có nước là ở đó đều có loại tảo đặc biệt đó nhưng ở đây thì lại không có" Yoona mò mẫn xuống ao, lần mò vào xung quanh thành ao. "Chàng có nghĩ nó có liên quan đặc biệt gì không?"
"Chúng ta cứ thử thế nào, ngẫm lại chỉ có cái ao này là chưa dò xét" Luhun nhảy xuống ao, lặn xuống dưới đáy ao. Nước ao trong vắt, cũng không thấy bất kỳ thứ gì hay sinh vật gì tồn tại bên trong, ngay cả rong rêu cũng không thấy.
"Như thế nào rồi?" Yoona hồi hộp nhìn ngó.
CẠCH! Tiếng cơ quan khớp vào nhau, rồi tiếng dịch chuyển của tảng đá, nước trong ao dần dần rút xuống nhưng đồng lúc đó một dòng nước cũng chảy từ bên vách ao xuống. Nước đang dần rút bên phía vách đối diện, một thông đạo nhỏ hẹp đang dần dần xuất hiện. Luhun ngước lên từ dưới đáy, mỉm cười nhìn cô gái nhỏ đang có vẻ mặt thích thú trên bờ. Y phục lại một lần nữa ướt nhem, những giọt nước trong suốt từ trên tóc trượt dài xuống khuôn mặt tuấn tú trông vô cùng quyến rũ.
Yoona nhịn không được thở dài cảm thán, nàng muốn cắn vào má sư phụ ghê a... Nghĩ vậy nhưng nàng tạm gác chuyện đó sang một bên, giờ phải nhanh chóng đi tìm Lang Hoả thập thất hoa, nàng nhanh chóng lấy cây đuốc trên vách rồi đưa xuống cho Luhun.
Luhun nhận lấy cây đuốc rồi giang tay về phía nàng tư thế sẵn sàng.
"Được rồi" Yoona buồn cười, nàng có thể nhảy xuống được mà, đâu có sâu lắm đâu, nàng lắc đầu nhảy vào vòng tay của sư phụ.
Luhun đón lấy nàng nói: "Dưới này trơn lắm, nàng muốn té trẹo cổ hửm Lu phu nhân?"
"Bất quá té đè trên người chàng thôi mà Quốc công gia" Yoona hí hửng ngó một vòng xung quanh nói, ý bảo chỗ này nhỏ như vậy ta mà té là phải dính tới chàng thôi.
"Được rồi, ta nói không lại nàng" Luhun cưng chiều vuốt cằm nàng. "Chúng ta phải nhanh lên thôi"Yoona gật gật đầu đứng xuống, ngó vào con đường đất chật hẹp tối mịt, không thể nhìn rõ bên trong.
Luhun nắm lấy tay nàng, đưa cây đuốc về phía trước soi đường. Cả hai tiến vào bên trong thông đạo.
Con đường ẩm thấp có chiều hướng triền dóc đi xuống, có thể thấy nước thường xuyên chảy qua nên mùi vị hơi nước từ đất xông lên nồng nặc. Những ghềnh đá lên xuống, những vũng nước đọng chắn ngang đường đi, thỉnh thoảng cả hai lại phải trườn đi trong thông đạo nhỏ hẹp.
Không biết đã đi bao lâu, hai người lại rơi vào trong một bẫy sập, trượt dài rồi rơi ra một căn phòng đất đá rộng lớn. Điều đáng ngạc nhiên chính là những đồ vật bằng đất cổ xưa được sắp xếp một cách khá ngăn nắp và đơn giản bên trong.
"Có người từng sống ở dưới này?" Yoona trố mắt ra ngạc nhiên nhìn xung quanh, một cái gờ đá thật to hình chữ nhật đặt ở trong góc phòng.
Quay qua thấy Luhun đang nhíu mày nhìn một bên vách của căn phòng, Yoona tò mò bước lại gần, nàng trừng mắt ra nhìn những dòng ký tự cổ xưa: "Những chữ này....."
"Có phải nàng đã nhìn thấy qua.... cùng với ta?" Luhun nhíu mày như cố nhớ lại ký ức xưa, hình bóng của cô gái nhỏ thấp thoáng trong tâm trí hắn cùng với những hình ảnh mập mờ như ẩn như hiện. Đột nhiên Luhun ôm đầu, mặt nhăn lại trông rất đau đớn thống khổ, hắn khổ sở khuỵ xuống nền đất, hơi thở dồn dập, sắc mặt chuyển qua tái mét, mồ hôi tuôn ra không ngừng.
Yoona giật mình, lập tức ôm sư phụ vào lòng, cơ thể lạnh toát của sư phụ làm nàng bất giác đau lòng. Nàng nhẹ nhàng vỗ về vào lưng sư phụ, nhỏ giọng nỉ non thì thầm: "Được rồi, chàng đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ đến nữa"
Luhun vươn tay ôm chặt lấy cô gái nhỏ, vùi đầu vào hõm cổ nàng, hít ngửi mùi hương quen thuộc dễ chịu của nàng. Hắn vừa nhìn thấy.... một cậu bé gầy gò xanh xao nằm trên nền đá lạnh lẽo, trên lưng máu thịt be bét, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn hắn, vết sẹo sau lưng hắn bỗng chốc đau đớn đến không thở được.
Yoona luồn tay vào tóc Luhun chậm rãi vuốt ve, vừa nhẹ giọng thì thầm vừa vuốt ve an ủi, càng siết chặt lấy hắn truyền hơi ấm của nàng sang cho hắn, cố gắng để hắn bình ổn lại hơi thở bất thường: "Có ta ở đây rồi, chàng không một mình đâu, ta sẽ bảo vệ chàng....."
Nhìn thấy sư phụ như vậy lòng nàng giống như bị lửa đốt, nàng đã từng nhìn thấy qua sư phụ như vậy trước đây, cứ như một đứa trẻ bị bỏ rơi, mong manh yếu đuối có thể lạc lối bất cứ lúc nào. Nàng biết chỉ khi ở bên cạnh nàng, sư phụ mới có thể bộc lộ ra hết bản thân mình.
Hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau, qua khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, cuối cùng Luhun cũng lấy lại bình tĩnh, nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy nàng không buông: "Yoongie, có phải chúng ta thuộc về một nơi nào khác hay không?"
Trong những giấc mơ suốt một năm qua, những hình ảnh mập mờ luôn thoáng qua rồi chiếm lấy hắn, khung cảnh cùng cảnh vật rất xa lạ với thế giới hắn đang hiện hữu nhưng hắn lại cảm thấy quen thuộc hơn rất nhiều. Hắn luôn cảm tưởng mình thuộc về thế giới trong những giấc mơ đó.
Nhưng hắn lại luôn cảm thấy đau đớn giận dữ và trống rỗng ở trong đó, cho đến khi gặp nàng. Gần đây hình bóng mờ ảo của nàng bắt đầu xuất hiện trong những giấc mơ cô tịch và đau đớn đó, lan toả thứ ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu vỗ về hắn.
"Vâng, chúng ta thuộc về một thế giới khác, nơi chúng ta thật sự được sinh ra" Yoona nhẹ nhàng hôn vào tóc sư phụ.
"Ở nơi đó nàng cũng thuộc về ta?" Luhun ngẩng đầu lên nhìn vào mắt nàng, sâu tận trong đôi mắt là tịch mịch cùng cô đơn nhưng lại ánh lên một tia hy vọng nhỏ nhoi mong chờ.
"Ở nơi đó ta cũng là thê tử của chàng" Yoona mỉm cười, đôi mắt trong suốt lấp lánh tia hạnh phúc.
Luhun bất giác nở nụ cười theo người trước mắt, tim hắn dâng lên cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc: "Ta thật sự tên là Xi Luhan?"
"Uhm!" Yoona gật đầu: "Chàng là Xi Luhan, là chồng yêu của ta, là người ta yêu nhất"
"Yoongie...Yoongie..." Luhun kích động gọi, lại ôm chặt lấy cô gái nhỏ vào lòng, môi hắn tìm kiếm môi nàng, say mê hấp thu thơm ngọt cùng chiếc lưỡi mềm mại mê hoặc của nàng.
"Han" Yoona bị hôn đến mơ màng, chìm đắm vào nụ hôn cuồng nhiệt ngọt ngào.
Cho đến khi nhận thấy cô gái nhỏ không thể thở được mới rời môi ra, Luhun âu yếm liếm vào môi cô gái nhỏ, hơi thở cả hai quyện lấy nhau, nhìn nhau bằng ánh mắt say đắm.
"Sau khi thoát khỏi đây, ta muốn cho người cả thiên hạ này biết nàng là thê tử của ta" Luhun vuốt ve làn môi mềm mại của cô gái nhỏ, thanh âm trầm thấp đầy dụ hoặc.
"Han, chàng..." Yoona ngập ngừng, lo lắng nhìn sư phụ.
"Hửm?" Luhun lướt ngón trỏ dọc theo môi nàng từ từ xuống chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng.
Ngón tay thon dài lướt đến đâu, Yoona liền cảm thấy luồng khí nóng chạy dọc đến đó, nàng nhanh chóng nắm lấy tay sư phụ, nàng muốn nói chuyện với sư phụ, mặc dù bây giờ không thích hợp lắm nhưng nàng không thể không hỏi: "Quyết định của chàng về thánh chỉ ban hôn là như thế nào?"
Luhun khựng lại, ánh mắt xoẹt qua tia nghi vấn nhìn nàng: "Ta đã nói ta chỉ có duy nhất một thê tử là nàng, nàng nghĩ ta sẽ quyết định như thế nào?"
"Nhưng nếu chàng cãi lại thánh chỉ thì không phải sẽ là...." Yoona xụ mặt, nàng không biết phải mở lời như thế nào về suy nghĩ của mình.
"Nàng muốn ta nghe theo thánh chỉ của đại ca?" Luhun mở to mắt, nhìn nàng vẻ không thể tin được, không...thật ra hắn không tin vào lời hắn vừa mới nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
Em muốn trốn sao bảo bối(luyoon couple)
FanficTóm Tắt nội dung truyện Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối câu chuyện thuộc thể loại ngôn tình mang đến người đọc nội dung truyện đầy phiêu lưu có bối cảnh rộng lớn, liên quan đến rất nhiều thể loại. Truyện xung quanh hai nhân vật chính cô xuất thân từ gia đ...