Chap 12 : Hãy tin tôi !

1K 75 9
                                    

Ahihi Bếu đã xuất hiện :v Hôm nay là Chủ Nhật, mọi người mong mỏi điều gì từ Fic của Bếu không? Mấy chap biến 2 hôm nay được mọi người yêu thích, Bếu vui lắm <3 Cảm ơn mọi người nhiều! Tặng 1 chap có hint cho cả nhà bung lụa đây . Mọi chuyện dần được he hé ra rồi, mọi người có đoán được gì chưa ?:v Chúc mọi người buổi tối vui vẻ !!


***

" Ôi đầu của tôi "
Hye Kyo ôm cái đầu đau nhức của mình tỉnh dậy, vẫn là nửa đêm, YuYeon đang ngủ. Cô lặng lẽ xuống giường đôi chân dường như không còn sức lực, thật là một ngày mệt mỏi. Vốn định uống nước, lại nhìn về phía ban công, thấy bóng hình một người ngồi ở đó, cô nheo mắt mình để nhìn rõ hơn. Joong Ki ư? Sao anh lại ở đây?  Đầu cô đau như búa bổ, chưa thể nhớ được chuyện gì đang xảy ra. Cô bước thật nhẹ nhàng ra ngoài ban công, gió lạnh ban đêm khẽ xuyên qua từng lớp áo khiến cô run lên. Cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ từ phía sau, Joong Ki quay đầu lại thấy Kyo đang chuẩn bị bước ra ngoài, anh ra lệnh:

- Ở trong đó đi, ngoài này lạnh đấy !
- Nhưng cậu ngồi ở đó đấy thôi – Cô ho một tiếng rồi bước ra. Lạnh quá, cô ôm vai mình, cảm thấy gió có thể làm cô ngã gục ở đây luôn vậy. Cánh tay của người đàn ông kéo cô lại gần, thật ấm áp. Anh ôm cô vào lòng, đặt cô ngồi trên người mình, khoác tạm chiếc áo lên người cô. Cô gái này, lúc nào cũng khiến anh lo lắng

- Em vẫn còn đang sốt, sao lại ra đây?
- Vì cậu đang ngồi ở đây, thấy tò mò nên đi ra thôi – Cô cười cười, chiếc lúm đồng tiền ẩn hiện trên khuôn mặt trắng bợt của cô

- Em còn đau ở đâu không? Tôi đi lấy chăn nhé – Anh hỏi, anh sợ cô bị lạnh, vừa mới hạ sốt lại bị sốt lại thì sao

- Joong Ki, không cần đâu. Cậu chỉ cần ôm tôi như vậy là được rồi – Cô nói nhỏ, cô chỉ cần anh ôm mình như thế này thôi, thật ấm áp, cô cũng không thấy sợ gì nữa

Anh hơi ngạc nhiên, cô gái này vừa nói muốn được anh ôm, anh để cô ngồi lên người mình thoải mái nhất, cô dựa vào vai anh. Bóng đêm bao trùm, ánh sáng nhẹ từ chiếc đèn nhỏ chiếu lên bóng đôi trai gái ôm nhau ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công thật lung linh đẹp đẽ
...
- Tôi xin lỗi ! – Anh nói
- Sao lại xin lỗi tôi? Cậu đâu có lỗi gì chứ? – Hàng lông mày cô khẽ nhíu lại, sao anh lại xin lỗi cô chứ?
- Xin lỗi vì đã để em một mình . Anh thở dài, hình ảnh cô gái khóc ngày hôm nay cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh khiến anh day dứt không thôi
- À... Cậu bị ngốc hay sao mà xin lỗi chứ ! Cô chu cái mỏ của mình lên, cổ họng lại đau rát ho một tiếng. Cô không trách anh ... Chỉ là ...

- Hye Kyo...
- Hử ... Sao ... Cô chưa kịp nói xong, bờ môi anh đã đặt xuống, nhẹ nhàng.
Lướt qua ...
Đôi môi anh chạm vào môi cô, thoáng rồi rời đi, anh cúi đầu nhìn cô gái ở trong lòng mình đang mở to mắt, đôi mắt sáng long lanh dường như mang nét gì đó hoảng hốt.
Anh muốn hôn cô sâu hơn nhưng cô vẫn đang lo sợ, anh muốn chấn an cô lại
- Hãy tin tôi ! Tôi sẽ giải quyết chuyện này. Nói xong anh nâng bàn tay cô lên, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng
Bờ môi người đàn ông khẽ chạm vào bàn tay cô, cảm giác ấm ức trong lòng lại dâng lên, cô bật khóc
- Cậu là đồ xấu xa ... huhuhu
- Tôi biết, xin lỗi em. Sau này đừng chạy đi như vậy, tôi đã rất lo cho em, tôi sợ em...
- Sao cậu lại có thể ôm NaYoung chứ? Đáng ghét, sao lại để tôi thấy hai người ôm nhau hả? Sao lại để cô ta ở trong lòng cậu khóc lóc trong khi tôi nhận một cái bạt tai của người khác. Lúc tôi bị người mọi người ghét bỏ cậu đã ở đâu hả, cậu nói sẽ quay lại mà, sao lại đi lâu như vậy, sao lại để tôi thấy cảnh đó hả? Cho dù cô ta có là người cậu yêu đi chăng nữa cũng không nên đối xử như vậy với tôi, cậu có biết tôi... Ưm ...

[Longfic] KiKyo Coulpe - Cô Gái Tôi Vẫn Luôn Theo ĐuổiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ