Chương 14: Bài Kiểm Tra

71 4 5
                                    

"Đối với cuộc đời học sinh, lúc thăng hoa nhất và lúc thê thm nhất chắc có lẽ đôi khi lại từ cùng một việc mà ra, đó chính là việc: phát bài kiểm tra"

~~~

Ra khỏi nhà sách thì trời đột ngột chuyển xấu, mây đen ngùn ngụt khắp tứ phía, Lâm Dĩnh nhà gần đó nên đã nhanh chóng vội vã tạm biệt Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành rồi rời đi.

Lúc này Vương Nguyên đợi ở cổng của khu đỗ xe bỗng thấy một hình bóng rất quen thuộc từ xa đi tới, bao nhiêu dây thần kinh của cậu lúc này như cũng đều căng ra, không hiểu vì sao mà mỗi khi gặp người đó cậu lại có loại cảm giác này, phải chăng lúc nào hễ gặp anh ta là cậu lại gây chuyện chăng? Nghĩ rồi cậu nhanh chóng quay mặt đi, vờ như không thấy. Cậu không biết rằng từ xa người đó đã thấy cậu rồi, thậm chí còn nhìn ra được sự bối rối của cậu.

Vương Tuấn Khải chậm rãi lướt qua, biết rằng Vương Nguyên đang cố tránh mình cho nên cũng làm ra vẻ không quan tâm rồi đi vào lấy xe ra về. Một thoáng sau nghĩ rằng chắc người đó hình như không thấy cậu thật Vương Nguyên mới quay mặt lại thở 'phù' nhẹ nhõm, nghĩ rằng hôm nay mình gặp may rồi.

Không ngờ lúc sau lại nhìn thấy Lưu Chí Hoành dắt bộ xe ra, mặt mày có chút nhăn nhó: "Vương Nguyên à, chắc phải đón taxi về thôi, xe tớ thủng lốp mất rồi, không hiểu sao mới nãy vẫn còn bình thường mà?"

"Được vậy cậu mau gửi xe lại đi, để tớ đón taxi cho, nhanh lên trời sắp mưa rồi này". Vừa nói Vương Nguyên vừa đẩy đẩy Lưu Chí Hoành muốn cậu nhanh chân một chút. Lúc này hình như cậu ta nhìn thấy gì đó, liền quay lại bảo Vương Nguyên chờ mình rồi nhanh chóng trở lại bãi đỗ xe. Thấy cậu ta là lạ, Vương Nguyên suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo cậu.

"Hey, thầy Vương, trùng hợp quá nhỉ?" - Lưu Chí Hoành từ xa nhìn thấy Vương Tuấn Khải bước đến chiếc xe Audi quen quen vừa sáng đã nghĩ ra gì đó. Vương Tuấn Khải không trả lời, mở cửa xe bước vào. Lưu Chí Hoành liền chạy đến gõ gõ vào cửa kính mấy cái ra hiệu mình muốn nói gì đó. Cửa xe hạ xuống, Lưu Chí Hoành định đùa vài câu rồi xin đi nhờ nhưng thấy Vương Tuấn Khải vẫn lạnh lùng im lặng cậu liền vào thẳng vấn đề, chỉ sợ Vương Nguyên đợi lâu: "Thầy ơi thật ra xe em bị thủng lốp, thật may gặp thầy ở đây, thầy có thể ..."Khải đã đinh thẳng một câu ngắn gọn: "Không biết gọi taxi à?"

Lúc này Vương Nguyên cũng vừa bước tới, lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cậu vội kéo vạt áo Lưu Chí Hoành , cậu ta lại cố chấp nài nỉ một câu: "Bây giờ trời sắp mưa rồi, rất khó đón taxi, coi như thầy không nể mặt hàng xóm như em cũng hãy nể mặt cậu con trai xinh đẹp đi cùng em này, không lẽ thầy nỡ lòng để cậu ấy bị mắc mưa ở đây đó chứ?", nói rồi cậu quay sang Vương Nguyên, nháy mắt một cái.

Vương Tuấn Khải cũng vô thức đưa mắt về phía cậu, khẽ nhíu đôi mày thanh tú một cái rồi lên tiếng: "Tôi và cậu đã thân đến mức có thể đi nhờ rồi sao? Cái gì mà hàng xóm?"

Vương Nguyên thấy việc này thật không ổn, lại kéo áo Lưu Chí Hoành giục cậu: "Không cần đâu, mau đi đón taxi với tớ, không kịp bây giờ"

Lúc này Vương Tuấn Khải mới đanh giọng: "Lên xe". Lưu Chí Hoành liền tươi cười đắc ý, mở cửa sau xe rồi kéo tay Vương Nguyên vào.

[edit][KaiYuan]Thầy Giáo Hác ÁmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ