#1 : Nhặt được một con thỏ ngốc

2.6K 234 72
                                    

Vương Tuấn Khải đang trên đường về nhà, vào một buổi đêm thanh vắng.

Ánh đèn đường mờ ảo có chút mơ hồ, chiếu xuống mặt đường tối đen. Đống lá khô bị gió thổi bay tứ phía, cuộn tròn một vòng rồi bay khuất mất.

Bóng của hắn ngày một rõ, đôi mắt hổ phách ánh lên trong bóng tối.

Hắn cho hai tay vào túi áo hoodies màu đen, rồi tiêu sái bước đi, đẩu ngẩng cao đầy tự luyến.

.

.

.

(눈_눈)

Được rồi, có một mình anh trên đường, không cần phải giả bộ cool ngầu ! Tự kỉ vừa thôi !

Vương Tuấn Khải (cố nén đau lòng) lại tiếp tục đi.

Đột nhiên, hắn bắt gặp một chiếc hộp carton màu nâu nằm bên cạnh cột điện. Bên cạnh còn có dòng chữ được viết trên tường gạch màu trắng " Cấm *beep* bậy ". Rồi còn có...

...

Một thứ gì đó ngọ nguậy phía trong hộp ! ヽ('▽')/

Vương Tuấn Khải vốn đặc biệt tò mò, đưa tay ra mở hộp. Vừa mở ra, lập tức hắn bị một cục bông tròn tròn trắng trắng nhảy lên người, bám chặt. Vương Tuấn Khải ngây ngốc một lúc, sau đó liền phát hiện, cục bông kia chính là một tiểu thỏ đáng yêu.

-  Ê, nhóc, đi xuống ! _ Hắn cười khổ, cố gắng gỡ đứa nhóc kia ra khỏi người mình. Thỏ thỏ nhất quyết không chịu, bám lấy áo Vương Tuấn Khải, dụi dụi đầu vào ngực hắn kêu "gu gu" như làm nũng.(๑•́ ω •̀๑)

-  Anh là Vương Tuấn Khải. Tên nhóc là gì thế ?  _ Hắn cúi người nhìn vào dòng chữ nhỏ viết bên thành hộp. Ai nha, viết chữ xấu tệ, muốn đọc cũng không nổi. Chắc hẳn chủ nhân của con thỏ này còn chưa tốt nghiệp tiểu học nga !

Vương Tuấn Khải mặt thốn thốn ngồi đó suy ngẫm ngang dọc một lúc, cuối cùng mở miệng nói một câu.

-  Vương Ngu ?

Ngươi... !

Ngươi mới ngu !!!(`Д')

Thỏ thỏ bị đả kích, liền hít hít cái mũi tròn, răng thỏ bắt đầu hành động, cạp ngay vào tay Vương Tuấn Khải một cái. Nhân lúc hắn đau thấu liền thừa cơ nhảy lại vào hộp.

Vương Tuấn Khải khóc hận, ôm tay đứng bên cạnh nó bĩu môi. Lúc sau đọc kĩ, phát hiện tên nó là Vương Nguyên liền cười ôn nhu dỗ dành.

-  Này, Nguyên Nguyên.

-  ...

Thỏ thỏ đem thân hình múp múp tựa vào thành hộp, hai tai rũ xuống, khẩu khí khó chịu như muốn nói, anh hai đây đang bực mình nha !

Vương Tuấn Khải tự nhiên thấy... buồn cười.

-  Này, vẫn giận à ?

-  Gru...

-  Nhóc giận gì chứ, chỉ là đọc nhầm thôi mà ~ _ Hắn lấy tay chọt chọt mông nó, chọt tới chọt lui khiến cục bông tròn tròn kia bực mình lăn qua một góc khác. Nhúc nhích cái mông, tiếp tục mặc kệ.

[Long-fic] Nhật kí thu phục Nguyên NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ