Dọc tuyến đường dài sạch sẽ và rộng rãi là khu dân cư Rosé yên bình. Nơi đây được bao phủ bởi những toà nhà được xây theo lối kiến trúc hiện đại, sang trọng, tập trung phần lớn những người có địa vị cao thích sống cạnh khung cảnh êm ả và thanh tịnh.
Từ nền đất đến cây cỏ đều được chăm chút kĩ càng. Không quá rực rỡ, càng không quá ảm đạm. Tất cả chỉ tập trung vào sự đơn giản, thứ mang con người ta từ đời sống hiện đại, quay về gần hơn với thiên nhiên trong lành của đất trời.
Một tông màu nhạt, thưa thớt vài căn nhà với những mảnh sân rộng lớn.
Cơn gió mùa thu nhẹ nhàng bay giữa bầu không khí, các hàng cây bên đường vừa kịp lúc vàng úa cả màu lá. Từ cửa số nhìn ra, bầu trời hôm nay trong vắt, cao vời vợi tựa như mặt hồ tĩnh lặng buổi sớm.
***
- Tôi ăn xong rồi! - Người đàn ông cao lớn mặc comple đen đứng dậy, hai tay chỉnh lại cái cà vạt cho ngay ngắn. Gương mặt thanh tú, lãnh đạm xen lẫn chút buồn bã trong đôi mắt.
- Vâng! Anh đi đi! - Cô gái với mái tóc đỏ rực nở một nụ cười dịu dàng, trên tay là chiếc nhẫn sáng lấp lánh màu bạch kim.
Người đàn ông với tay lấy cái áo khoác vừa đi vừa mặc vào, anh thở một tiếng trong cổ họng.
Ngay sau khi tiếng đóng cửa vang lên. Đôi mắt cô chợt trìu xuống, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là lẳng lặng nhìn theo bóng lưng anh đang dần khuất xa, người đó vội vàng bỏ đi không một lời chào, không một cái ngoảnh đầu nhìn cô.
Không gian thoáng chốc yên ắng đến đáng sợ, cô thấy trái tim mình như chết lặng từng giây phút. Mỗi một lời nói được cất ra từ giọng nói trầm ấm của anh nghe rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất vô tình.
Đã từ lâu rồi, biểu hiện thờ ơ của anh đối với cô ngày càng thể hiện rõ hơn. Phải chăng cô đã làm gì sai? Việc ở công ty hay việc ở nhà cái nào cô cũng hoàn thành tốt mà anh chẳng bao giờ tỏ ra hài lòng. Hay do cô quá chu đáo đã làm cho anh thấy chán chườn?
Từ khi cưới nhau, anh chẳng bao giờ chịu thay đổi cách xưng hô. Chỉ khi trước mặt mọi người, anh mới dành những cử chỉ yêu thương, mới dùng những lời lẽ ngọt ngào để đối với cô.
Chỉ đơn giản 2 tiếng gọi "anh" và "em", ước muốn nhỏ nhoi đó có lẽ là quá khó để thực hiện.
***
Trước đây khi cô còn nhỏ, gia đình hai bên đã rất thân thiết với nhau, lúc đó mỗi lần được bố mẹ dắt đi chơi cùng nhà Fernandes, cô thật sự thấy rất vui vì được gặp anh, người bạn trai trong mộng của mình.
Chàng trai với mái tóc xanh biển tựa màu trời suốt ngày cứ xoa đầu cô như một đưa con nít. Anh đã từng rất yêu thương cô, luôn nhường cho cô những món anh thích ăn nhất, luôn làm cho cô cười lên bởi những trò khỉ đáng yêu của mình.
Tên của anh là Jellal Fernandes, chàng trai của mùa đông.
Những ngày còn học ở trường cấp hai, cô bị khá nhiều người ganh tị, nhất là đám nữ sinh chị đại, họ chỉ trích và thậm chí là đánh đập, chỉ vì đa số nam sinh đều tỏ tình với cô, có ý gạ gẫm cô đi chơi. Những kẻ luôn lườm mắt nhìn cô, đến nỗi đã có một khoảng thời gian, Erza gần như bị cô lập hoàn toàn. Nếu không phải cô có được người bạn thân như Jane, có lẽ cô đã không thể chịu nỗi áp lực từ những kẻ bắt nạt đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
Erza! Cô chỉ là người thứ ba
Fanfiction" Anh đã vô tâm với tình yêu suốt 16 năm của mình. Xin hỏi Erza Scarlet! Em có bằng lòng làm vợ Jellal Fernandes này thêm lần nữa hay không? "