Bữa cơm mang hy vọng

4.1K 247 17
                                    

Hạ Nghi xuống lầu cũng là lúc mọi người đang dùng bữa sáng. Cô theo thói quen lạnh nhạt nhìn mọi người xung quanh, rồi chào cha mình một tiếng, sau đó phân phó với quản gia không cần chuẩn bị bữa sáng , không để ý đến những lời chỉ trỏ của đám người làm, xoay người bước lên ra gara.

Chưa được mấy bước lại bị một giọng nói đầy uy nghiêm, nhưng trầm ấm gọi lại: "Nghi nhi, cha muốn nói chuyện với con một chút. Con... con có thể cùng ăn cơm với cha được hay không? Cũng lâu rồi... cha con mình không có ăn chung..."

Người đó không ai khác chính là ba của Hạ Nghi gia chủ của Lam gia, Lam Hạ Tuân. Hạ Nghi có thể nghe được trong giọng nói của ông hiện lên một tia hi vọng mỏng manh, sau đó như lại nghĩ đến một điều gì đó, làm ông ngập ngừng, giọng nói cứ đứt đoạn không được liền mạch, như thể ông sợ điều ông nói sẽ làm cho Hạ Nghi tức giận, càng làm cho nó chán ghét mình. Cô khẽ thở dài một tiếng, " Hạ Nghi " cũng thiệt là, rõ ràng là biết ông đã hối hận rồi, tại sao còn dằn vặt ông như vậy, không cho cô và ông một con đường giải thoát chính mình cơ chứ, nếu được như vậy thì ông và cô đều cảm thấy nhẹ lòng hơn, yên ổn hơn.

Hạ Nghi biết ông vô cùng yêu thương nguyên nữ phụ này, nếu không thì ông cũng không cần phải chịu đựng nhục nhã, thậm chí phải quỳ xuống rồi dập đầu trước mặt nữ chính cùng các nam chính để cầu xin họ tha cho cô một con đường sống. Vì cô, ông chấp nhận đánh đổi mọi thứ, từ tiền bạc, của cải, danh dự đến cả tính mạng của mình, chỉ mong cô có thể sống sót, nhưng tất cả những điều ông đánh đổi chỉ là một con số không.

Cái ngày Lam thị phá sản cũng là ngày mà ông biết một cái tin động trời, thì ra " Hạ Nghi " đã chết từ lâu rồi, hơn nữa còn trước khi chết còn cơ thể không ngừng chịu dằn vặt, đau đớn, nghe nói, cô khi ấy, chết cũng không thể nào nhắm mắt được. Chết tiệt, đám người khốn khiếp kia đã lừa ông, cướp hết mọi thứ trong tay ông, từ căn biệt thự mà xưa nay ông vẫn ở, rồi toàn bộ cổ phần của Lam thị, đến cuối cùng là ngay cả đứa con gái của mình cũng không tha.

Bởi vì chịu quá nhiều đả kích nên ông đã lên một cơn đau tim, rồi qua đời. Ngày đưa ma ông, không có một người tham dự.
Có lẽ đáng thương nhất chính là Lam Hạ Nghi , cô chết mà vẫn nghĩ rằng mình cô độc, chỉ có một mình trên thế gian này. Mà không biết rằng, trên thế gian này luôn có một người luôn dang rộng đôi tay sẵn sàng che chở cho cô, mặc kệ cô có như thế nào. Hạ Nghi không phải là một công chúa thất sủng như nhiều người đã nói, chỉ là cô không muốn phải nhận tình cảm của ông mà thôi, bởi vì ngoại trừ đám nhân vật chính thì người mà cô hận nhất chính là ông, cô đã tự tao cho mình một khoảng cách ngăn cô với ông, khiến cho ông dù muốn quan tâm, bù đắp cho cô cũng không thể. Có lẽ điều hối tiếc nhất của " Hạ Nghi " chính là không quay đầu lại, nhìn cha của mình dù chỉ một lần, lúc ấy cô sẽ thấy những nổi niềm của ông, rằng ông đã ân hận ra sao và tình yêu của ông dành cho cô to lớn biết chừng nào, biết đâu cô cũng sẽ không gặp cảnh khổ như vậy.
Thôi thì coi như mình trả ơn cho cô ta một chút, Hạ Nghi khẽ thở dài, rồi bước đến bên bàn cơm, ngồi xuống. Lặng lẽ xới hai chén cơm, đặt chỗ cha cô một chén, chỗ cô một chén, sau đó mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói với ông:

- "Nếu có chuyện gì thì lát nữa sẽ nói sau, cha mau ăn cơm đi, nguội hết bây giờ kìa. Yên tâm, sau khi ăn cơm con sẽ nói chuyện với cha, con không bỏ lên lầu nữa đâu!!!" Vừa nói vừa gắp một miếng thịt vào chén của ông, xong việc mới bắt đầu ăn.

Lam Hạ Tuân không tin vào mắt mình, cứ đưa tay lên dụi mắt nhiều lần, ông không nhìn lầm chứ, Nghi nhi chịu ngồi ăn cơm chung với ông, nói chuyện với ông, cười với ông, còn gắp thức ăn cho ông nữa. Đây là những điều ông cũng không thể mơ thấy được, cảm giác này quá mức hạnh phúc, nó như một liều tăng lực tiêm vào cơ thể ông, làm cho ông muốn nhảy cẫng lên, chạy vào vòng, rồi nhào tới ôm thật chặt Nghi nhi vào lòng. Có phải là Nghi nhi đã bắt đầu tha thứ cho ông hay không? Đã bắt đầu xem như là một người cha, chứ không phải là kẻ thù nữa rồi phải không?
Bữa tối hôm ấy, Lam Hạ Tuân đã cười rất nhiều, gương mặt cũng như trẻ ra vài tuổi, tuy không nói nhưng có thể nhận ra được rằng ông hiện đang hạnh phúc biết chừng nào?

Chết tiệt ! Nam chính ta muốn sống bình yên!Cút XéoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ