Sau khi ăn cơm, tại phòng khách, Hạ Nghi và cha cô – Lam Hạ Tuân đang ngồi đối mặt nhau. Vẻ mặt của hai người cũng có vẻ thoải mái hơn khi nãy, nhưng không ai nói gì cả, hai người cứ im lặng như vậy, dường như thăm dò sự kiên nhẫn của đối phương và của chính mình
.
Cuối cùng vì không chịu nổi cái bầu không khí tĩnh mịch này, Hạ Nghi đã lên tiếng trước:- "Cha có chuyện gì muốn nói với con vậy?"
Lam Hạ Tuân không trả lời cô ngay, ánh mắt nhìn cô tràn đầy xúc động, có chút gì đó khó tin, và hình như có xen lẫn một nỗi hối hận vô vàng, sau cùng ông mới nói:-"Lâu rồi, kể từ ngày mẹ con mất, con và ta không có ngồi nói chuyện với nhau như vậy!Ta biết con rất hận ta. Nhưng Bảo nhi à, con có thể cho ta một cơ hội hay không, để cho ta có thể bù đắp lại những sai lầm của mình."
Lam Hạ Tuân vừa nói vừa nhìn Hạ Nghi, chờ đợi câu trả lời của cô. Hạ Nghi cũng chẳng nói gì, cứ im lặng một hồi lâu. Thấy thế, ông lại sợ là Hạ Nghi nghe chẳng lọt tai, hi vọng ban nãy cũng dần dập tắt, thôi thì không thể quá tham lam, nó chịu ăn cơm với ông, cười với ông một tiếng là đã quá đủ rồi. Đây cũng là khởi đầu tốt lắm rồi đó chứ, cứ để thời gian quyết định đi, có lẽ nó sẽ dần chấp nhận và tha thứ cho ông thôi. Nghĩ thông suốt, ông mới lên tiếng, giọng nói lần này cất lên so với lần trước yếu ớt hơn nhiều :
- "Thôi, việc này không quan trọng lắm, con đừng gượng ép cảm xúc của mình...
Tất cả những việc này âu cũng là quả báo mà ta phải trả cho những lỗi lầm của mình mà thôi..."Hạ Nghi ngẩng đầu lên nhìn Lam Hạ Tuân , thôi rồi, lại gây hiểu lầm rồi, khi nãy cô cúi đầu không nói không phải là cô muốn làm khó ông, chỉ là cô không biết nói gì, ở thế giới kia cô chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, lúc ấy cô thường xuyên lãnh đạm, ba mẹ cũng mất sớm chẳng lẽ bây giờ lại muốn cô làm thái độ này với Lạm Hạ Tuân sao. Đừng nói là ông ta bị hù dọa khiếp vía, đến cả cô cũng thấy rùng mình, toát mồ hôi. Xét về lý, một đứa con luôn lạnh nhạt, thờ ơ với cha của mình trong suốt khoảng thời gian gần mười năm, nay lại thân cận bất ngờ, dễ dàng làm cho người khác nghi ngờ. Huống hồ, với lý do này có thể nhiều người nói cô này nọ, nhưng quả thật gọi một người xa lạ với cái linh hồn của mình là cha cô đã thấy ngượng gạo lắm rồi, còn thể hiện hành động thân mật với ông ta, cô không được thoải mái cho lắm.Cô vốn là đang suy nghĩ nên làm thế nào, lại bị ông hiểu lầm, đúng thật là phiền phức mà.
Nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy của Lam Hạ Tuân, thì từ sâu thẳm trong trái tim của cô lại đau nhói một cách kỳ lạ, đó là cảm giác gì ? Đôi mắt ấy, đôi mắt ấy tuy bị che khuất dưới gọng kính dày, nhưng đâu đó vẫn thấy được nỗi mênh mông vô vọng một nỗi niềm của người cha dành cho con, một người cha luôn mong muốn bù đắp che chở cho con. Có thể bên cạnh con, là người mà nó có thể dựa dẫm được khi tuyệt vọng nhất...
Đó chính là đôi mắt của cha cô, mẹ cô luôn dõi theo cô khi cô còn ở thế giới bên kia. Hay nói cách khác, đó cũng là đôi mắt của tất cả người cha người mẹ trên thế gian này. Nếu đã như vậy thì cần phân biệt làm gì người thân của thế giới này hay thế giới kia, mình đối với cha mẹ cũ của mình ra sao thì nói với Lam Hạ Nghi như thế thôi.
"Cha, con chấp nhận tha thứ cho cha, con không muốn dằn vặt cha và con nữa, mệt mỏi lắm rồi... Con luôn tự hỏi, nếu cứ như thế này thì liệu hai người chúng ta còn có thể mỉm cười vui vẻ hay không ? Hay là cứ mãi sống trong quá khứ, rồi chảy những giọt nước mắt chua chát đau khổ...
Thôi thì mình cứ buông bỏ hết những thù hận đi, cho con và cha một cơ hội làm lại từ đầu... Có được hay không ? Con không chịu nổi cảnh cô độc này nữa rồi, không bạn không bè, không có người thân, mọi người khinh bỉ, phỉ báng, con thật sự rất bất lực. Giờ con không thể cứ đánh mất đi cha nữa..."
Hạ Nghi vừa nói vừa mỉm cười nhìn ông, giọt nước mắt cứ lăn dài trên má, cuối cùng lại nghẹn ngào mà nức nở. Cô có thể cảm nhận được, hình như 'Hạ Nghi' cũng đã tha thứ cho ông rồi.
Lam Hạ Tuân sững sờ nhìn cô, mọi dây thần kinh trong cơ thể đều muốn nổ tung, vừa rồi ông không nghe lầm đấy chứ, Nghi nhi thật sự chấp nhận tha thứ cho ông rồi.
![](https://img.wattpad.com/cover/74346212-288-k198692.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Chết tiệt ! Nam chính ta muốn sống bình yên!Cút Xéo
RomanceĐường đường là sát thủ chi vương cao cao thượng thượng cư nhiên xuyên vào cuốn thịt văn mới đọc tuần trước. Xuyên thì xuyên nhưng cư nhiên lại là nữ phụ người gặp người ghét hoa gặp hoa tàn chưa hết cái gì mà điêu ngoa dâm loạn...... chắc ta chết...