Chương 26

81 9 7
                                    

Nhà mình vừa mới sửa mạng đây,mất từ hôm qua đến bây giờ.Sorry nha!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Là thật sao? - Boram reo lên mừng rỡ khi nghe Ngân Hằng nói là cô đã trở về nhà và ba đã bàn vấn đề ly hôn với bà Si Young.

- Thật là tốt quá. Cuối cùng thì mình cũng thấy ba bạn sáng mắt ra - Ah Soo không chút nể tình thẳng thắn nói vê ba SeYeon.
- Thôi đi, dù sao bác ấy cũng cũng lựa SeYeon, chứng tỏ bác ấy rất yêu thương con mình - Jung Dae xưa nay hiền lành nên không muốn chỉ ra sai lầm của ba SeYeon.
- Mình là mình nóng lòng xem cái bản mặt của bà ta méo mó thế nào sau khi ly hôn với ba bạn - Ji Woo ngước mặt nhìn trời tưởng tượng đến gương mặt đau khổ của bà Si Young .
SeYeon nhìn sự vui mừng của các bạn dành cho cô cảm thấy yêu các người bạn này của mình biết bao nhiêu. Vốn dĩ chuyện trong nhà, cô cũng chẳng muốn nói ra bên ngoài, nhưng từ bao lâu nay, nhờ sự thông cảm và giúp đỡ của các bạn như việc giúp cô trực nhật lớp, hay hoàn thành công tác đoàn viên. Bởi vì bà Si Young thường hạnh hạ làm khó khi cô đi sớm hay về trễ.

Giống như chuyện lần này cô bỏ nhà đi, cũng nhờ các bạn giúp đỡ nói với cô giáo chủ nhiệm, bởi bất kì lí do nghỉ học nào cũng phải có chữ ký của ba mẹ, nhà trường mới không truy cứu. Cho nên cô cũng không muốn giấu họ, đành kễ rõ mọi chuyện.
- Chiều nay chúng ta đi ăn mừng đi, thoát khỏi bàn tay của mụ phù thủy Si Young độc ác - Bảo Trân hào hứng tuyên bố.
- Đúng vậy, thoát khỏi bàn tay của bà Si Young bất lương - Ji Woo vỗ tay hửng ứng.
- Nhưng mà ...- SeYeon ngập ngừng.
- Lo gì chứ? Bây giờ đã khác trước rồi. Bây giờ SeYeon đã tự do rồi, không còn phải lo nhìn sắc mặt của bà ấy nữa -Bo Ram bèn khích lệ.
- Phải đó, chúng ta cùng đi đi - JungDae cười hiền lành bảo.
Trước sự nhiệt tình của mọi người, SeYeon vui vẻ đồng ý.
Mọi người đang cười nói bàn nhau nên đi đâu thì thấy Tae Yeon đi ngang qua, cô cười ngượng chào mọi người một cái rồi đi tiếp, tất cả bỗng trầm mặc xuống. Tuy không ưa gì bà mẹ của Tae Yeon, nhưng theo đánh giá của mọi người thì Tae Yeon là một cô bé hiền lành. Tuy vậy Ji Woo và Ah Soo cũng không thích TaeYeon cho lắm. Hai người thường bảo nhau:" Mẹ nào con nấy thôi"
- Bạn ấy có nghe thấy lời của chúng ta nói không? - Jung Dae lo ngại nhìn mọi người hỏi.
- Nghe thì nghe, sợ gì nào. Tụi mình có sao nói vậy, việc gì phải lo lắng người ta buồn phiền chứ - Ah Soo bĩu môi đáp.

Phải đó, có trách thì trách bạn ấy đào thai nhầm người mẹ xấu thôi - Ji Woo gật đầu nói.
Ngân Hằng nhìn theo dáng vẻ buồn bã của TaeYeon mà thấy xót thương cho đứa em gái vô cùng. Cô biết, Tae Yeon sẽ chịu đã kích rất lớn nếu như ba cô và bà Si Young ly hôn với nhau. Cô vốn sức khỏe kém, chỉ sợ không chịu nổi đã kích này.
- Dẹp mấy bà đi, con người ta hiền lành như vậy, có cần độc miệng thế hay không? - ChanYeol bỗng từ đâu chen miệng vào nói, theo sau là Hoseeok.
- Gì đây ? Bênh vực à? Không phải ông thích nhỏ đó chứ - Ji Woo hất mặt nhìn Sơn hải hỏi.
- Tui thích đó thì sao nào, còn hơn thích chằn cái như bà - ChanYeol trợn mắt nhìn Ji Woo đáp lại.
- Ông nói ai chằn cái hả ? - Ji Woo tức giận cung tay trước mặt ChanYeol đe đọa hỏi.
- Tui sai rồi, tui xin lỗi bà - ChanYeol làm ra vẻ sợ hãi nói - Đáng lí ra không nên nói bà là chằn cái, phải nói bà là sư tử hà đông mới đúng ...haha...
Nói xong ChanYeol liền bỏ chạy đi thật mau lẹ. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn kẻ còn đứng ở lại, được xem là đồng bọn của tên chạy trốn kia. HoSeok thấy tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn mình thì cười hehe nói:
- Mình vô tội nha....
Nói xong thì nhìn theo hướng ChanYeol bỏ chạy gào lên:
- Hải! Chờ tao.......
Nói xong cũng bỏ chạy giữ lấy mạng.
JiWoo tức giận chỉ có thể xách giày chọi theo mà thôi. Nhưng ChanYeol đã chạy xa mất rồi, HoSeok cũng chạy đi rồi, chiếc giày bay vèo một cái vào đầu một bạn nam lớp khác.
- Ui da ....- Người đó quay đầu , mặt nhăn nhó nhìn dáo dát tìm kiếm thủ phạm gây ra tai nạn này.
Ji Woo biết mình gây họa lớn, nuốt nước miếng cái ực lùi lại phía sau mấy bước.
Jung Dae đành chạy lại nhận lỗi với bạn nam đó:
- Bạn không sao chứ? Thàn thật xin lỗi bạn, bạn mình không cố ý.
Bạn nam đó quay lại nhìn vẻ mặt có chút cau có khó chịu, mọi người đều nhìn rõ gương mặt bạn ấy. Đó là một gương mặt dễ thương với cặp kính cận , mái tóc rũ xòa trước kính, dáng vẻ thư sinh rất đáng yêu.
Bạn nam đó nhìn JungDae nhận lỗi, rồi nhìn mấy cô gái phía sau lấm la lấm lét thì cũng không trách gì nữa, khoát tay nói:
- Bỏ đi. Mình cũng không việc gì .
Nói xong bạn ấy bỏ đi, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhỏm.
- Mà này, bạn ấy là ai vậy? Nhìn dễ thương ghê nha - Ah Soo thấy trai đẹp thì mắt sáng rỡ.
- Biết vậy mình chạy đến xin lỗi, sẵn tiện xin làm quen luôn - Bo Ram chạy đến tỏ vẻ luyến tiếc nhìn theo cậu bạn đẹp trai đeo kính kia.
- Thôi đi, mê trai vừa vừa thôi - Ji Woo lườm hai nhỏ bạn mình rồi nói - Vô lớp rồi kìa.
Cả nhóm lục tục kéo nhau vào lớp.
- Xin lỗi, mình đến hơi muộn - SeYeon nhìn thấy TaeHyung ra mở cửa vẻ mặt chờ đợi đến buồn ngủ bèn hối lỗi nói. Vì cùng cả nhóm đi ăn nên đến trễ giờ dạy kèm cho TaeHyung, lại không có cách gì thông báo cho cậu ấy biết.
- Không sao - TaeHyung tươi cười đáp.
- Mình không biết số điện thoại của bạn nên không gọi được. Bạn cho mình số đi, lần sau nếu có đến trễ, mình sẽ gọi điện thoại báo trước cho bạn một tiếng.
- Uhm...- TaeHyung gật đầu rồi nhìn SeYeon đọc mấy con số. SeYeon bèn cẩn thận viết lại, sau đó cất vào trong cặp.
- Vậy bạn cũng cho lại mình số điện thoại đi - TaeHyung nhân cơ hội này bèn hỏi xin số điện thoại của SeYeon.
- Mình không dùng điện thoại - Se Yeon cười ngượng đáp.
TaeHyung không biết điều này, thấy vẻ ngại ngùng trên mặt SeYeon thì bối rối. Thời đại hiện nay, lớp trẻ không ai không sắm cho mình một chiếc điệnt hoại dù là rẻ tiền đi chăng nữa, cho nên cậu cũng đinh ninh là SeYeon có điện thoại, mặc dù cậu chưa từng thấy cô dùng. Nhưng cậu nghĩ người trầm lặng như cô ít sử dụng mà thôi.
- Chúng ta học bài thôi. Bài mình đưa bạn làm tới đâu rồi - SeYeon lên tiếng để TaeHyung không còn thấy bối rối nữa.
- Cái này ....- TaeHyung cầm cây bút gãi gãi đầu mình.
- Bạn chưa làm à ? - SeYeon chau mày khó chịu nhìn TaeHyung.
- Mình làm rồi - TaeHyung sợ SeYeon giận nên vội vàng phân bua, sau đó cắn môi tiếp tục gãi đầu buồn bã nói tiếp - Nhưng làm không ra.
Biểu hiện của TaeHyung như đứa bé biết mình đã làm người lớn giận, cứ lấm lét nhìn sắc mặt rồi lại cúi đầu khiến SeYeon muốn giận cũng không thể giận, phì cười nói:
- Lại đây, mình giảng cho.
- Không được đánh, bà chị hung dữ - TaeHyung nói giọng mè nheo
- Được rồi không đánh - SeYeon lườm cậu rồi khẽ cười một cái, nhưng lại càng khiến TaeHyung thấy đáng sợ hơn nữa. Nói không đánh nhưng không có nghĩa là không kõ đầu hay đại loại gì đó.
Nhưng TaeHyung vẫn tiến đến ngồi bên cạnh cô, cậu lịch sự tạo khoảng trống giữa hai người, ngồi nghe SeYeon giảng từng bước một. Giọng SeYeon trầm đều thanh thanh khiến TaeHyung chăm chú lắng nghe, ngón tay trắng hồng cầm bút của cô viết những con số như đang múa. Tuy cố gắng nghe giảng, nhưng đầu óc cậu bị giọng nói và hương thơm bên người cô làm hỗn loạn, tim đập không ngừng. Nhịn không được lén lút nhìn cô một cái, bị SeYeon bắt gặp thì đỏ mặt vội quay mặt đi.
SeYeon cũng hơi đỏ mặt, đang giảng bài, cảm thấy một luồn hơi ấm phủ lên mặt, thậm chí nghe rõ tiếng tim đập của TaeHyung, cô cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, thường xuất hiện những rung động e ấp, cho nên đối với phản ứng dồn dập của người bên cạnh không thể không có cảm giác. Đối với những ánh mắt nồng nàn như thế này tim không khỏi đập mạnh, càng nhận ra khoảng cách giữ hai người khá gần, không gian bỗng chốc trở nên mờ ảo. Cô tằng hắng một cái nói:
- Hiểu rồi chứ?

[Chuyển ver][BTS]Nơi ấy có anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ