Mình sẽ thay đổi lịch ra chap nhé. Khi nào mình rảnh thì mình sẽ ra chap mới vì vào năm học rùi Mint sẽ phải tập trung vào học nữa. Nhưng yên tâm Mint sẽ ra nhiều nhất 3 chap trong 1 tuần cho các bạn đọc. Và truyện này sẽ do 2 người viết thay nhau ,là #Mint (còn đc gọi là NiNi) với #Munt (còn đc gọi là NaNa) .Và NiNi chính là cô em gái của NaNa , chỉ cách nhau 1t thui , đàn chị cùng trường.
Dành cho bạn Lv_tae lần nữa nhé
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hơn 1 tuần qua, ngày nào cũng thấy mẹ khóc, ngày nào cũng thấy mẹ nói với cô những lời dặn dò:" Con hãy tự chăm sóc mình. Đừng đi theo mẹ, con ở lại với ba đi. Nhớ hòa thuận với SeYeon và JungKook, việc gì cũng phải nhường nhịn. Như vậy cuộc sống của con mới có thể tốt được. Chỉ cần con luôn nhớ đến mẹ, thường xuyên đến thăm mẹ là được rồi". TaeYeon cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Lòng cô đau đớn biết bao nhiêu.
Từng chứng kiến nhiều người bạn vì cha mẹ li hôn mà suy sụp, cô chỉ biết an ủi họ, nhưng giờ đây cô mới biết, hóa ra nỗi đau này rất khó phai nhòa. Cái giác mất mát, cảm giác chia lìa lại khiến người ta khó chịu đến như vậy. Đó là một cảm giác cô đơn và lạnh lẽo.
Cô từng an ủi bạn :" Dù ba mẹ không sống cùng, nhưng họ vẫn luôn bên cạnh mình", nhưng tới lượt mình, cô mới biết, hóa ra an ủi người ta là điều vô cùng dễ dàng, nhưng ở cùng hoàn cảnh mới biết những lời nói đó hoàn toàn vô nghĩa biết bao nhiêu. Thiếu một người, chính là đánh mất một nữa niềm hạnh phúc.
Mệt mỏi, chán chường và buồn bã nên cô cũng không muốn ăn uống gì, cả người luôn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tựa như muốn ngã xuống. Toàn thân dường như phát sốt, nóng bừng bừng cô muốn đi đến phòng y tế nằm một lúc. Nhưng gần như không còn sức, TaeYeon cảm thấy cảnh vật xung quanh mình từ từ biến mất. Mắt cô khép dần lại ....cả thân người giống như ngọn đèn trước gió từ từ ngã xuống.
- Này ....bạn không sao chứ ...- Một giọng nói đầy lo lắng kêu lên bên tai cô.
TaeYeon muốn kêu lên nhưng cảm thấy cổ họng có gì đó chặn lại, mắt cô mờ màng nhìn người đó, nhưng chẳng thể nào nhìn rõ.
Một bàn tay mát lạnh sờ lên trán cô, dường như khiến đầu đang muốn vỡ ra của cô có chút dịu lại. Rồi cô thấy ai đó nắm tay mình sốc mạnh lên. Cô cảm nhận được một bờ vai ấm áp và mềm mại. Thoang thoảng một mùi hương tỏa ra khiến đầu óc TaeYeon có phần tỉnh táo lại, cô khẽ mở mắt, nhìn thấy gương mặt của người đó rồi tiếp tục nhắm mắt lại.
TaeYeon nhìn thấy mẹ cô nước mắt chảy dài trên mặt, đôi mắt đỏ hoe sưng cả lên nhìn cô rồi bỏ đi. Ba cô, SeYeon, JungKook đứng một bên lạnh lùng, TaeYeon khóc nức nở gọi mẹ, mong bà đừng đi. Nhưng bà không hề đứng lại. Cô đau khổ vội vàng đuổi theo, níu kéo lấy cánh tay mẹ giữ lại. Nước mắt cô chảy dài trên mặt.
Bàn tay mà cô nắm lấy không giống của mẹ cô. Nó rất cứng, không mềm mại như của mẹ cô, nhưng mang lại cảm giác bìn an vô cùng, nhất là trong thời khắc không ai bên cạnh cô như thế này. Bàn tay đó nhẹ nhàng giúp cô lau khô nước mắt, TaeYeon an tâm chìm vào giấc ngủ sâu.
TaeHyung ngồi chơi bấm điện tử ở khu trò chơi suốt cả buổi chiều. Tâm trạng buồn bực vô cùng, cậu điên cuồng xã vào những trò chơi này như trút giận cho tới khi màn hình hiện lên hai chữ Game over, cậu mới bực tức đứng dậy ra về.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 5 giờ rồi, cậu đã bỏ tiết học thêm cùng SeYeon. Giờ này, chắc chắn cô đã trở về nhà rồi.
Cảm giác buồn bã và chán nản, TaeHyung uể oải chạy xe đạp điện về nhà. Chiếc điện thoại trong túi bị cậu tắt nguồn vừa mở lên hiện ra vô số cuộc gọi nhỡ của bà chằn TaeHee. TaeHyung thở dài, về nhà thế nào cũng bị bà chằn này cho một phen. Lúc chiều, khi TaeHee gọi bảo cậu về vì SeYeon đang chờ ở nhà, TaeHyung vẫn còn đang tức giận nên cậu tắt máy rồi khóa luôn
Đẩy xe vào nhà, TaeHyun định đi thẳng lên phòng khóa cửa lại, không muốn bị bà chằn TaeHee chạy vào cằn nhằn nhưng cậu lại thấy cái bóng nhỏ nhắn mặc một chiếc váy màu lam đang chạy đùa giỡn cùng với con BỎ RƠI của cậu. Người và chó rất vui vẻ, SeYeon cười thật tươi, tiếng cười gần như vang vọng.
Chưa bao giờ TaeHyung thấy nụ cười này của cô, nụ cười rất chân thật, không ẩn chứa sự ngượng ngập hay miễn cưỡng nào. Khung cảnh trước mặt cậu rất đẹp, có cảnh có người vô cùng sinh động.
- Sao bạn còn chưa về - SeYeon lên tiếng hỏi khi con BỎ RƠI thấy bóng cậu đã vui mừng chạy lại, SeYeon cũng vì vậy phát hiện ra sự có mặt của cậu.
- Mình đợi bạn - SeYeon nhìn Lâm Phong thật thà đáp.
![](https://img.wattpad.com/cover/76044180-288-k876496.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver][BTS]Nơi ấy có anh
FanfictionAnh là vì sao sáng trên bầu trời Rực rỡ và huy hoàng Em chỉ là một cọng cỏ dại duới mặt đất Thấp bé và hèn mọn Nhưng vì sao kia luôn đơn độc Dù rằng xung quanh nó có nhiều ngôi sao quay quanh Cho nên anh thích nhìn sự mạnh mẽ vươn lên Sự bất khuất c...