Chương 33

47 6 1
                                    

Bà SiYoung nghe cô nói xong thì tái cả mặt, quần áo xếp gọn gàng trên tay bà bỗng rơi xuống đất hết. Bà vội vàng lao đến bên SeYeon khóc lóc cầu xin:
- Dì thề với con là dì không hề lục lọi phòng của con, dì không có lấy bất cứ cái gì của con. Dì biết trước đây dì đã sai, nhưng dì đã sửa rồi, dì thật sự sữa rồi. Xin con...xin con đừng đuổi dì đi. Xin con cho dì thêm một năm nữa thôi, chỉ cần TaeYeon thi xong đại học, dì sẽ tự động ra đi mà không có bất cứ yêu cầu gì cả.
SeYeon trước sự níu kéo van xin của bà SiYoung đang chưa biết phản ứng thề nào thì nghe tiếng hét lớn của TaeYeon.
- Mẹ ...mẹ vừa nói gì...ra đi...một năm. Ý mẹ là một năm nữa, sau khi con thị đại học xong, mẹ sẽ bỏ đi...mẹ sẽ đi đâu?
TaeYeon sà xuống trước mặt mẹ mình tròn mắt kinh hãi hỏi.

- Mẹ...mẹ hứa với SeYeon, một năm sau, chờ đến khi con ổn định tinh thần thi đại học xong thì mẹ sẽ chấp nhận li hôn với ba của con, mẹ sẽ ra đi mà không cần điều kiện gì, sẽ không đem theo bất cứ thừ gì - Bà SiYoung ôm TaeYeon vào lòng rồi nức nở khóc đáp.
TaeYeon sững người , ngồi bệch xuống đất, cô như hóa đá nhìn SeYeon đang ngửa mặt lên trời thở dài.
- Chị...là sự thật sao?
Trước sau gì TaeYeon cũng biết, mọi chuyện cũng đã vỡ lỡ ra thế này, không còn gì để giấu diếm nữa. Cuối cùng Ngân Hằng nhìn thẳng TaeYeon, quyết định nói ra sự thật.
- Đúng vậy, tất cả đều là sự thật.
- Haha...thật không ngờ, thật không ngờ. Em cứ nghĩ, chị nghĩ tình chị em chúng ta nên mới tha thứ cho mẹ em, cho bà một cơ hội làm lại từ đầu. Hóa ra tất cả chỉ là một sự lường gạt. Chị à, chị thật nhẫn tâm. Nếu chị thấy JungKook là tất cả đối với chị, em cũng vậy...mẹ cũng là tất cả đối với em. Sao chị lại nhẫn tâm cướp đi như thế chứ - TaeYeon đau đớn nhìn cô trách móc.
- Mẹ em vẫn còn sống sờ sờ đó, bà ấy vẫn ở bên cạnh em, khi em muốn, em đều có thể gặp bà ấy - SeYeon biết TaeYeon còn đang trong cú sốc, nên mềm mỏng nói.
- Không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau chị hiểu hay không? Chẳng có đứa trẻ nào muốn ba mẹ nó xa nhau cả, em cũng thế. Đúng là em có thể gặp mẹ khi em muốn, nhưng chị có biết không con người đều có thói quen của mình, họ thích sống theo thói quen đó. Thói quen của em là khi mở mắt ra đều có thể nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy cả nhà quây quần hạnh phúc bên nhau chị hiểu không? Chị có biết, trước khi được đặt chân vô cái nhà này, em cũng giống như một đứa trẻ mồ côi không cha vậy đó. Ba chỉ thỉnh thoảng mới đến thăm rồi cho tiền sau đó lại đi. Chị có thể ngang nhiên nắm lấy tay ba bước vào cổng trường, được ba đi họp phụ huynh học sinh, được ba đi chơi. Còn em thì sao? Em chỉ có thể nhìn hai người từ xa mà ước ao, thèm cái cảm giác được ba yêu thương biết bao. Đợi biết bao nhiêu lâu mới được ở bên cạnh ba, bây giờ chị lại bắt em xa mẹ. Chị có hiểu được nỗi đau trong lòng em hay không.
SeYeon nhìn TaeYeon có chút đau buồn, cô hiểu chứ, ai mà không thích cái cảm giác ấm cúng của gia đình chứ. Nhưng cái cảm giác đó không dành cho cô.
- Chẳng phải mẹ em đã sữa đổi rất nhiều rồi hay sao, tại sao chị không chịu tha thứ cơ chứ. Chị thật ích kỷ và độc ác.
SeYeon có phần choáng váng khi nghe TaeYeon mắng, cô dù biết TaeYeon chỉ là trong cơn tức giận nên mới buông lời mắng , nhưng mà , chưa bao giờ SeYeon thấy TaeYeon nặng lời với mình như thấy. trong lòng đau đớn vô cùng. Cô biết mình đã làm tổn thương rất lớn đến TaeYeon.

- Được, nếu chị muốn đuổi, vậy thì đuổi em luôn đi - TaeYeon mím môi nhìnSeYeon rồi cười nhạt nói - Em sẽ đi, sẽ đi ra khỏi cái nhà này để cho chị vừa lòng.
Nói xong TaeYeon chạy như bay ra khỏi nhà, bà SiYoung không kịp níu giữ cô lại đành nằm vật xuống nền nhà than khóc.
- Là mẹ đã hại con, là mẹ đã hại con....
SeYeon thở dài nhìn thảm cảnh trước mặt, ngửa mặt nhìn lên để nước mắt không rơi xuống :"Mình đã làm gì thế này". Cô không biết tại sao tâm trạng của mình lại kích động đến như thế.
TaeYeon bỏ đi đến tối vẫn chưa về nhà. Bà SiYoung sốt ruột đứng ngồi không yên, bà liên tục gọi điện thoại tìm con gái khắp nơi.
SeYeon nhìn thấy cảnh bà lăng xăng như vậy cũng lo lắng vô cùng, cô mệt mỏi trở về phòng của mình thu dọn lại mọi thứ, cô tự trách bản thân tại sao lại không kiềm chế được bản thân gây nên chuyện ầm ĩ thế này. Nhưng cuối cùng, cô đành gạt bỏ phiền nhiễu thay đồ qua xem JungKook thế nào.
Gây ầm ĩ như thế, sợ thằng bé lại bị ảnh hưởng.
Khi cô bước vào phòng, đã thấy JungKook thu người vào một góc phòng ngồi đó ngồi mếu khóc. SeYeon hoảng hốt, tưởng JungKook lại bị sợ hãi mà có thể tự gây tổn thương mình, vội vàng chạy đến bên thằng bé:
- JungKook em sao vậy? Đừng sợ, không sao rồi
- Chị ơi là JungKook không ngoan....là Kookie đã lục phòng của chị. Em xin lỗi. Chị đừng giận em nha - JungKook mếu máo nói rồi cúi đầu xin lỗi SeYeon
Nghe JungKook nói xong, đầu SeYeon choáng váng vô cùng. Hóa ra là cô hiểu lầm...sự hiểu lầm này đã tạo nên một trận sóng gió nữa trong gia đình cô. Cô tức giận giơ tay lên muốn đánh JungKook,nhưng lại hạ tay xuống vì không nỡ xuống tay khi thấy thân hình thằng bé đang run lên ôm chầm lấy cô khóc.
Cuối cùng bàn tay giơ lên của cô lại áp xuống nhẹ nhàng nói với JungKook:
- Kookiw ngoan, chị không giận. Nói cho chị nghe vì sao em lại lục phòng của chị.
- Em tìm báu vật, chị xem, em tìm được báu vật rồi nè - JungKook thấy SeYeon không mắng mình như bà SiYoung thì vui vẻ khoe. Thằng bé đưa ra tấm thẻ tín dụng mà ba cô cho.
SeYeon nhìn tấm thẻ khẽ thở dài lần nữa. Cô nhìn đứa em trai gần 8 tuổi của mình, JungKook có nét mặt tròn đáng yêu, nhưng lại không vui vẻ,hồn nhiên bằng những đứa trẻ cùng tuổi. Thằng bé trầm tính hơn, ít cười hơn rất nhiều. Bác sĩ bảo là do tâm lí bị áp lực quá sức, cần có thời gian để phục hồi. SeYeon ôm JungKook , cô không mong em mình có thể khỏe mạnh sống vui vẻ, ngây thơ như bao đứa trẻ cùng tuổi mà thôi.

[Chuyển ver][BTS]Nơi ấy có anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ