Giữa màn mưa như trút, Lăng Lang cùng một người khác nhào vào đánh nhau, cảnh này diễn ra vào buổi tối Lăng Lang đến quán bar vô tình phát hiện em trai ngày xưa đi theo mình đang chào hàng thuốc phiện, tức giận bắt nó lại chất vấn, em trai bất bình, sẵn đà hai người phát sinh tứ chi xung đột.
Kết thúc tấn tuồng này là một câu thoại, em trai gào thét với Lăng Lang, dùng cách này phát tiết bất mãn của mình, nhưng vô luận cậu kêu to thế nào, đạo diễn đều không hài lòng, hai người đã triền đấu trong mưa liên tục hơn một giờ, đến tận khi xe cứu hỏa dùng để tạo mưa tuyên bố hết nước.
Không thể không tạm ngừng việc quay phim, Lăng Lang mặc diễn phục ướt sũng, bóng đêm thâm trầm càng khiến độ ấm giảm thấp hơn, chỉ có thể dựa vào trà gừng trợ lý đem đến để xua cái lạnh.
"Thực xin lỗi tiền bối," trong lúc chờ đợi, diễn viên đóng vai em trai lòng đầy sợ hãi đến giải thích với Lăng Lang, "đều tại tôi NG nhiều lần như vậy, mới hại ngài... hắt xì!"
Cậu khẩn trương che miệng, đến lúc này Lăng Lang mới thản nhiên liếc nhìn cậu một cái.
"Cậu không mắng ra miệng được, là bởi vì cậu không đủ hận tôi."
"Dạ?" Em trai suýt nữa không theo kịp ý nghĩ Lăng Lang.
"Trong tiềm thức, cậu vẫn coi tôi như một người đại ca tôn kính."
"Cho nên cậu mới không thể giáp mặt chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng."
"Mà trên thực tế, cậu đã sớm không cho rằng như vậy."
Em trai rốt cục ý thức được Lăng Lang đang dẫn dắt cho cậu diễn, lập tức tập trung tinh thần nghe, ngay cả khó chịu vì quần áo ướt sũng cũng tạm thời quăng ra sau đầu.
"Trong lòng cậu, tôi đã trở thành người mà cậu hận nhất."
"Vì đạt tới mục đích, không tiếc bò lên giường lão đại."
"Nếu đổi lại là một người khác, có thể cậu sẽ không có cảm xúc mãnh liệt như vậy."
"Nhưng tôi không giống, tôi từng là đại ca của cậu, là người cậu kính ngưỡng."
"Trước đó cậu sùng bái tôi bao nhiêu, hiện tại oán hận nhiều bấy nhiêu."
Em trai nhìn ánh mắt Lăng Lang, ban đầu là kinh ngạc, sau một lát chuyển thành hận ý, ánh sáng ngược chiều ở phim trường hắt lên người cậu, khiến vẻ mặt xem thường cùng căn hận chìm trong bóng tối ma quái.
Guồng nước đã hoạt động lại, Lăng Lang cầm áo khoác ném một phát lên ghế, bước qua bên người em trai, "Nhớ kỹ tâm tình của cậu bây giờ."
Hai người một lần nữa lao vào đánh nhau, vì kích động nên cục diện rất lộn xộn, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.
Cuối cùng đến điểm mấu chốt, em trai liều mạng đẩy Lăng Lang ra, thanh âm khàn khàn gào thét với anh:
"Anh dựa vào đâu mà quản tôi? Anh có quyền gì? Tôi bán thuốc phiện, nhưng ít ra tôi kiếm tiền bằng hai bàn tay mình, không giống tên khốn anh là dựa vào cái mông, Phong gia trên giường thao anh rất thích chứ gì?"
Một tia sét xẹt qua không trung, rọi sáng từng đường nét trên gương mặt trắng bệch của Lăng Lang, hai người đều bất động tại chỗ, bả vai người em còn kịch liệt phập phồng, mà Lăng Lang đã đứng chết sững.
Mưa tầm tã vô tình trút xuống, dội vào trên đất phát ra âm thanh rào rào, thế nhưng xung quanh lại có vẻ vô cùng yên tĩnh, tĩnh đến mức khiến người ta khó mà thở nổi...
"Cám ơn tiền bối! Tiền bối chỉ điểm khiến tôi hiểu ra!" Em trai đuổi theo Lăng Lang sau hậu trường nói cảm ơn anh, tuy mọi người đều nói vị ảnh đế này vừa băng sơn lại cao ngạo, nhưng dù gì cũng chỉ là đồn đãi, chỉ dựa vào việc hôm nay anh ấy giảng giải cho mình, có khi bên trong anh ấy thực sự là người rất thân thiện thì sao.
Lăng Lang bỗng dừng bước không hề có dấu hiệu, khiến em trai suýt thì đụng vào anh.
"Tôi hướng dẫn cậu, là vì tôi không muốn tiếp tục tốn thời gian trong mưa với cậu, trừ lý do đó ra không còn ý gì khác, cậu không cần nghĩ nhiều."
Anh lạnh băng ném những lời này lại xong liền rời đi, em trai một lời nhiệt huyết bị dội nước lạnh, mất mát đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Lăng Lang.
Lăng Lang thay xong quần áo bước ra, trợ lý vội đem đến một ấm trà gừng, Lăng Lang mở nắp nhìn, là ấm mới.
"Ấm vừa rồi đâu?"
"Không còn lại bao nhiêu, với lại đã nguội mất rồi."
Lăng Lang đậy nắp kín lại, "Tôi không uống."
"A? Tôi đặc biệt pha cho anh đó, không uống thì phải làm sao, tôi lại không thích vị gừng..." Trợ lý mất hứng than thở.
"Đổ đi hoặc cho người khác, tùy cô."
Trợ lý trong lòng oán hận đúng là lãng phí, vừa quay người lại liền thấy diễn viên đóng vai em trai, người đại diện của cậu diễn viên này đi vắng, cũng không có trợ lý, bên người ngay cả một người chiếu cố mình cũng không có, đang run rẩy bọc cái cái áo bành tô sưởi ấm.
Trợ lý nhãn tình sáng lên, nhìn cái ấm trong tay, có chủ ý.
"Uống đi, " em trai nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bình, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Trà gừng, có thể chống lạnh." trợ lý thấy cậu vẻ mặt nghi hoặc, liền giải thích, "Đề phòng bị cảm mạo."
Em trai rất cảm động, cậu chỉ là một diễn viên nhỏ bé không danh không tiếng, chưa từng có ai đối tốt với cậu như vậy.
"Cám ơn," cậu từ đáy lòng cảm tạ trợ lý, hơi nước trong bình dâng lên làm thân thể cậu ấm áp, ấm đến tận trong lòng.
Trợ lý đĩnh đạc vỗ vỗ lưng cậu, hai người không ai chú ý tới ánh mắt cách đó không xa đang yên lặng chứng kiến tất cả chuyện này.
Lăng Lang nhìn trà gừng đã được thuận lợi chuyển đến tay đối phương, lúc này mới xoay người, nhìn thấy người đại diện đang đen mặt đứng phía sau mình, trong tay còn đang giơ lên di động của anh ta.
Nhìn thấy biểu cảm này của đối phương, Lăng Lang biết ngay nhất định lại là Phong Hạo gọi tới, mấy hôm nay vai của Phong Hạo không có diễn, người đại diện tìm mọi cách an bài cho hắn việc khác, hai người gần đây ngay cả thời gian gặp mặt cũng rất ít.
"Hey," Lăng Lang đến chỗ không có người nghe điện thoại.
"Xong việc rồi sao?" Phong Hạo cho dù bận rộn đến đâu, thanh âm đều không nghe ra mỏi mệt.
"Vừa kết thúc."
BẠN ĐANG ĐỌC
Đợi anh nhìn lên
Romancehttp://webtruyenonline.com/truyen/dang-nhi-nguong-vong-cho-anh-nhin-len.6425/chuong-31 Lăng Lang, ba mươi hai tuổi, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, là ảnh đế trẻ tuổi nhất, thái độ làm người cao ngạo, tính cách lạnh lùng, được người xưng Băng Sơn Ảnh Đ...