Đại tuyết bay loạn tạo ra một khoảng không gian trắng xóa mịt mù .
Trời rét đậm, mười ngón tay có chút đông lạnh, không ngừng run rẩy nhưng trong tay ta vẫn nắm chặt một thanh cầm này, bởi vì… trong trời đất này thứ ta có thể nắm trong tay cũng chỉ có mỗi chiếc đàn này thôi.
Ta ôm thanh cầm ngồi đây đợi cho đến khi đứng ngọ mới chậm rãi đứng lên hướng Thanh Ngọc lâu, một tửu quán nổi danh trong thành để đi đến, đây là công việc mà mỗi ngày ta đều phải làm bởi ta vốn chỉ là một nhạc công dựa vào nghề xướng cầm để mưu sinh.
Kỳ thực đánh đàn không phải là một sở trường của ta, nhưng nó cũng đem lại cho ta cơm ăn áo mặc thậm chí còn có chút dư dả, có lẽ cũng là nhờ vào cái danh hiệu đệ nhất nhạc công hữu danh vô thực này. Hàng ngày không biết bao nhiêu vương tôn quý tộc tìm đến Thanh Ngọc lâu, bỏ ra cả ngàn vạn bạc trắng chỉ mong nghe ta đàn một khúc.
Mà mỗi ngày ta cũng chỉ đánh có một khúc, thực ra trên đời tri kỷ khó tìm, có chăng cũng chỉ là một bọn học đòi văn vẻ. Cái bọn họ muốn nghe là tấu khúc của Trầm Thanh Ngọc thiên hạ đệ nhất nhạc công chứ không phải là ta, Trầm Thanh Phong.
Trầm Thanh Ngọc thật sự cách đây ba năm đã không may chết trong một trận hỏa hoạn, người may mắn được cứu sống là ta, một tên đệ đệ có khuôn mặt giống y đúc Thanh Ngọc. Khi tỉnh lại, lão Đa, người nuôi nấng hai huynh đệ ta từ nhỏ đã nhìn chăm chú vào ta mà nói: ”Hoàn hảo, ngươi không có việc gì, ngươi không có việc gì là tốt rồi… Thanh Ngọc!”
Từ đó ta luôn tự nói với mình kẻ đã chết cháy trong đại hỏa năm đó là Trầm Thanh Phong, còn kẻ đang sống sót hiện nay lại là Trầm Thanh Ngọc.
Trên thế giới này không ai quan tâm đến Trầm Thanh Phong sống chết như thế nào, ta từ trong đám cháy tìm được đường mà sống, nhưng trong mắt mọi người đều là Thanh Ngọc. Lão Đa mong kẻ sống sót là Thanh Ngọc, nào ngờ thật đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, vậy thì để ta thành toàn cho lão Đa vậy.
" Lão Đa… ta không sao… ngươi đừng quá lo lắng, ta không phải vẫn còn sống sao…. Thanh Ngọc… còn sống ". Ta mô phỏng theo lời nói của đại ca ôn nhu mỉm cười hướng đến lão Đa mà an ủi, giờ khắc đó ta đã chính miệng bóp chết sự tồn tại của ta – Trầm Thanh Phong.
Từ đó về sau ta nỗ lực học tập theo đại ca từ cử chỉ, hành vi, thói quen, phong thái, lời nói, ngay cả liên cầm ta cũng thường trốn ra ngoài một mình khổ luyện. Tuy cầm nghệ ta không thể so bì với đại ca, nhưng do từ nhỏ đã có học qua căn bản vững chắc lại kiên trì khổ luyện, nên hiện tại trên thế gian chỉ có lão Đa là có thể nghe ra được vài điểm bất đồng.
Một thời gian sau thì lão Đa cũng mất, ta rất thương tâm. Dù sao lão cũng là người nuôi nấng ta trưởng thành, là thân nhân duy nhất còn lại của ta, hôm nay lão đã chết cũng xem như chấm dứt tâm niệm cuối cùng của ta.
Nhưng song song ta lại có một loại cảm giác như được giải thoát, ta đã từng nghĩ có khả năng hay không ta lại có thể quay lại là Thanh Phong. Thế nhưng ta phát hiện ra do ta học theo đại ca phong thái nghiêm túc, tỉ mỉ, cẩn trọng nên bây giờ đã không thể trở lại là một Trầm Thanh Phong vô tư lự của trước kia được nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thanh Phong Hận ( Đam mỹ _ Hoàn )
Teen FictionTác giả: Hành Vân Thể loại: Cổ trang, nhất thụ nhất công, ngược thân, ngược tâm. Editor: Roulouser Beta - reader: Joco, Băng Tiêu . . . Giới thiệu: . Nhân sinh mộng ảo, hồng trần phù hoa. . Ái hận ân cừu bất quá chỉ là một giấc mộng thoáng qua, cầu...