chương 10

273 13 0
                                    

Sau lần gặp Nghiêm Thự đó khiến ta không khỏi ủ rũ buồn phiền. Mấy ngày không nói một lời, không ăn cũng không muốn làm bất cứ thứ gì, vậy mà ta vẫn còn sống, đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng và không ngừng quay cuồng. Dù có nghĩ trăm phương ngàn kế, cuối cùng ta vẫn không thoát được hai chữ Nghiêm Thự. Ta biết Trầm Thanh Phong quả thật là vô phương cứu chữa. Từ ngày chính tai nghe Nghiêm Thự gọi tên đại ca, ta đã biết rõ điều này.

Nghiêm Thự giống như một lưỡi đao sắc nhọn. Mỗi lần ta gặp hắn, luôn luôn tránh không được việc cõi lòng bị khoét thêm một lỗ hổng. Trầm Thanh Phong không dưới trăm ngàn lần tự vấn chính mình: "Nghiêm Thự đối với ta chưa hề có một chút tình cảm, vậy tại sao ta lại còn muốn thương hắn?"

Nghiêm Thự tổn thương ta chưa một lần nương tay, tại sao ta lại vì hắn mà đau lòng?

Vì cái gì....

Vì cái gì biết rằng lưỡi dao đâm vào da thịt khiến máu chảy không ngừng nhưng ta vẫn không muốn buông tay?

Mấy vấn đề này ta chưa từng nghĩ ra đáp án, Nghiêm Thự hỏi ta thương hắn không? Hận hắn không? Ta chỉ có thể nửa dối nửa thật với hắn.

Có thương hắn hay không, điều này thì không cần phải hoài nghi.

Có hận hắn hay không? Cho tới hôm nay ta vẫn mơ hồ không biết.

Nghiêm Thự tổn thương ta sâu sắc như vậy, cho dù ta có thật sự thương hắn, nhưng nếu nói không có nửa điểm oán hận là hoàn toàn không có khả năng. Nhưng vô luận thế nào, ta cũng không thể oán giận hắn, cũng vô pháp đối hắn mà chất vấn vì cái gì.

Đúng vậy...

Trầm Thanh Phong chưa từng hỏi hắn một câu vì cái gì? Là bởi vì ta thương hắn, là ta cho hắn quyền được tổn thương ta.

Ngày đó ta vì Nghiêm Thự mà vô cùng đau khổ, Bồ Tĩnh vẫn một mực yên lặng ở bên ta như một người bạn. Nhìn ta chìm đắm trong những suy tưởng ái hận rắc rối, hắn vẫn thủy chung không nói một lời, cái gì cũng không hỏi, mà chỉ yên lặng nhìn ta. Hắn nhìn ta, ánh mắt rất ưu thương. Ta thật không nghĩ khuôn mặt luôn cười đùa suốt ngày của Bồ Tĩnh lại có thể có biểu tình như vậy.

Ta hỏi hắn: "Bồ Tĩnh, tại sao ngươi lại đau lòng?"

Bồ Tĩnh cười khổ một tiếng: "Đáp án không phải đã vô cùng rõ ràng sao?"

Ta lại hỏi, thanh âm lạnh lùng như lúc Nghiêm Thự đối với ta: "Bồ Tĩnh... ngươi vì cái gì mà đau lòng"

Bồ Tĩnh lại hỏi ta: "Tiểu Phong, ngươi vì cái gì mà đau lòng?"

Ta nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta nói rồi... ngươi đừng hỏi ta vì sao đau lòng, vì ai mà thương tâm. Chuyện này không liên quan đến ngươi."

Bồ Tĩnh cười khổ: "Tiểu Phong, vậy thì ngươi cũng đừng hỏi ta vì cái gì mà quan tâm ngươi!"

Trầm Thanh Phong yêu Nghiêm Thự, Bồ Tĩnh là người thông minh ta không tin hắn nhìn không ra. Nhưng dù hắn có nhìn ra hay không ta cũng không để ý, đầu óc ta lúc đó chỉ tràn ngập những suy nghĩ về Nghiêm Thự. Cho dù ta biết rõ nguyên nhân của mọi chuyện chỉ vì một chữ tình, nhưng giữa ái và hận ta lại bất năng phân định rõ ràng.

Thanh Phong Hận ( Đam mỹ _ Hoàn )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ