Chương 74: Tàn nhẫn với cô, anh không hề do dự.

25K 270 1
                                    

Nhà họ Hạ, trước hôn lễ một ngày.

Bà Hạ kéo ông Hạ đi tới trước gương, vội vàng nói: "Ông à, ông mau xem hộ tôi, ngày mai tôi phải mặc bộ lễ phục nào..." Bà Hạ đang phân vân nhìn lễ phục dạ hội treo ngăn nắp trong tủ quần áo.

Ông Hạ cười nói: "Cho dù ngày mai có là hôn lễ của con gái cưng chúng ta, bà cũng không cần phải kỹ tính như vậy. Chỉ cần ăn mặc sang trọng lịch sự là được rồi..."

Bà Hạ tức giận lườm ông Hạ: "Ông cũng biết người Tử Du sắp lấy chính là Dịch Khiêm, là mẹ vợ tương lai của Tổng giám đốc tập đoàn Đàm thị. Tôi không thể thất lễ trước mặt mọi người được!"

Ông Hạ nói không lại vợ mình, đành phải gật đầu: "Được, được, được...Tôi làm cố vấn cho bà, bà cứ từ từ lựa chọn!"

Lúc này bà Hạ mới hài lòng ướm lễ phục trước gương tiện thể hỏi: "Đúng rồi, váy cưới của Tử Du đã đưa đến chưa?"

Ông Hạ trả lời: "Đã đưa đến rồi!"

Bà Hạ vội nói: "Vậy còn không mau bảo Tử Du thử váy cưới lại lần nữa. Tôi không muốn đến ngày lại có sự cố gì với váy cưới..."

"Được, bây giờ tôi sẽ đi dặn Tử Du ngay."

Trong phòng thử đồ rộng rãi sáng sủa của nhà họ Hạ, Hạ Tử Du nhắc làn váy cưới xoay một vòng trước gương.

"Tiểu thư, cô thật xinh đẹp, ngày mai cô nhất định sẽ là tiêu điểm của buổi lễ..." Vài nữ giúp việc trẻ tuổi đứng bên khen ngợi từ tận đáy lòng.

Hạ Tử Du nhìn mình mặc váy cưới trắng muốt trong gương, xấu hổ dương lên khoé miệng.

Trong kính hiện ra một cô dâu yêu kiều thẹn thùng vô cùng quyến rũ. Mỗi cử chỉ hành động đều tản ra hương vị hạnh phúc, khiến người người ca ngợi không dứt.

Cô sắp gả cho Đàm Dịch Khiêm thật ư?

Tại sao cho tới lúc này cô vẫn cảm thấy mình như thể nằm mơ?

Đúng vậy, có ai có thể nghĩ đến cô nhi từng bị mẹ vứt bỏ ở trại trẻ mồ côi như cô lại có ngày may mắn như hôm nay...

Cô thật sự cảm tạ ông trời đã không bỏ rơi cô, mà cho người bình thường như cô đi đến ngưỡng cửa hạnh phúc...

"Tử Du!" Bà Hạ đi tới phòng thử đồ.

Hạ Tử Du quay đầu lại phía sau: "Mẹ!"

Bà Hạ quyến luyến đánh giá Hạ Tử Du, nghẹn ngào khen ngợi: "Con gái cưng của mẹ thật là càng nhìn càng xinh đẹp, thảo nào Dịch Khiêm và con qua lại mới hơn ba tháng đã bị con giam giữ rồi. Mẹ thật sự không muốn không được nhìn thấy con mỗi ngày nữa..."

Hạ Tử Du biết bà Hạ lại không nỡ, cô vội vàng an ủi bà: "Mẹ, con chỉ gả cho Dịch Khiêm, về sau còn về nhà mà..."

Bà Hạ nói với giọng nghẹn ngào: "Mẹ không nỡ..."

Hạ Tử Du nhẹ nhàng lau nước mắt xung quanh mắt cho bà Hạ, cười trêu ghẹo bà: "Làm gì có người lớn nào thích khóc như mẹ...Ngày mai mẹ không được khóc trong hôn lễ đâu, nếu không con cũng khóc theo đâu. Đến lúc đó lớp trang điểm cô dâu sẽ khiến con biến thành vai mặt hoa mất..."

Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ