Vút...Vút...Vút
...Từ trong căn phòng u ám, tiếng roi hung dữ cùng tiếng rên của người thanh niên hòa vào trong không khí khiến cho con người ta không khỏi ghê rợn nhưng cũng kèm theo đó khôn ít sự hưng phấn. Tiếng rên ấy không chỉ chất chứa sự đau đớn, mà còn mang theo khoái cảm, như một sủng vật đang cố gắng làm vui lòng vị chủ nhân đang tức giận
- Tử Thao à!!! Nhìn ngươi bây giờ thật dâm đãng nha!!! Chỉ bằng mấy phát roi, mà cũng cảm thấy hưng phấn nha!!! Đã vậy thì...đã vậy ta thưởng cho ngươi thêm nữa nhé!!! - Ở trên phía bục ghế cao, dưới ánh đèn trói lọi như một vị thần đang nhìn xuống dưới thế giới trần tục, người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân cất tiếng nói khá nhẹ nhàng như chứa đầy sự quan tâm, bên cạnh là hai thiếu niên, một người không ngừng liếm mút dục vọng của người đàn ông kia, một kẻ thì liên tục dụi mặt vào chân người đó, như hai mèo nhỏ đang làm nũng chủ nhân. Người đàn ông đó, không ai khác chính là Ngô Thế Huân. Ánh mắt sắc bén của gã chứa đầy sự căm ghét, trái ngược hoàn toàn với ngữ điệu giọng nói, mà hướng tới người thanh niên đang bị hai tên điều giáo viên to cao không ngừng dùng roi quất vào tấm lưng trần - Ngươi nghĩ sao hả? Tử Thao yêu quý...?
- Dạ...Thỉnh...chủ...chủ..nhân...ban..thưởng!!! - Người thanh niên tên "Tử Thao" khó nhọc đáp lại, cả thân thể không ngừng run lên sau từng đợt roi, mồ hôi tuôn như tắm, lưng đã có phần rỉ máu.
- Được!!! Ngươi đã muốn vậy rồi... - Người đàn ông hướng tới hai tên điều giáo, cất tiếng - Mang nó ra nhốt trong lồng, đem ra làm "khai vị" cho khách!!!
Rồi Thế Huân liền đứng dậy, không quên vuốt ve, thì thầm tới hai mèo nhỏ dưới chân - Ta phải đi rồi, lúc khác lại chơi với các ngươi!!!
Hai mèo nhỏ có vẻ luyến tiếc, mắt long lanh như muốn níu kéo vị chủ nhân lại. Xán Liệt thở dài, hướng xuống mà mắng yêu đôi mèo:
- Được rồi!!! Đi theo ta!!!
Nói xong liền cầm dây xích nối từ hai chiếc vòng cổ của hai thiếu niên, như một vị chủ nhân dắt thú cưng đi dạo, cứ thế hướng ra cửa, mà không thèm màng đến vật nhỏ ở dưới bục, đang hướng ánh mắt đau thương, cũng mong muốn được như đôi mèo kia vậy. Cậu bây giờ chẳng khác gì một thú cưng bị chủ nhân bỏ rơi vậy.
...
Có thể nói, đối với Tử Thao, người này chính là chuẩn mực, là một vị chủ nhân cao quý, là người mà cậu luôn tôn thờ. Ý nghĩ này đã xuất hiện ngay trong đầu cậu từ khi lần gặp mặt đầu tiên của cậu với Thế Huân.
Cậu tình nguyện đi theo Thế Huân, để Thế Huân dạy dỗ, điều giáo mình, như một nô lệ trung thành tuyệt đối với chủ nhân vậy. Cậu luôn âm thầm hi sinh vì gã, giúp đỡ gã, dâng hiến mọi thứ cho gã. Kể cả khi gã không quan tâm đến cậu, không yêu thương cậu, cậu vẫn sẽ không bao giờ phản bội gã.
Dần dần, công lao của cậu cuối cùng được đáp lại, cậu chiếm được lòng tin của gã, được trở thành một trong những cận thần của gã. Tuy vậy, thứ cậu thật sự muốn thì cậu lại không thể đạt được. Đó là tình yêu chăng?
BẠN ĐANG ĐỌC
Edit ( XiuChenver ) Sủng vật dễ thương, anh yêu em
FanfictionĐang trong tình trạng xin phép.