Chương 16: Tặng quà

5.7K 339 2
                                    

Hôm nay là thứ bảy.

Sáng sớm mặt trời phá lệ ấm áp, mềm như lòng đỏ trứng được khảm ở cuối chân trời, lười biếng đem nắng phủ kín giường Bạch Viễn.

Bạch Viễn lông mi thật dài run rẩy, mở mắt ra.

Tối hôm qua bị vẹt thối giằng co một trận, hắn buổi tối ngủ không thể nào mà an ổn, hôm nay tỉnh cũng tương đối sớm.

Tay vươn vào chăn lục lọi ra di động nhìn nhìn.

Bảy giờ.

Cách chín giờ còn sớm.

Cũng không có như bình thường ngã xuống tiếp tục ngủ, Bạch Viễn xoa nhẹ hai mắt, rời giường, mặc quần áo.

Trên bàn máy tính vẹt ngủ như chết, một đoàn đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.

Bạch Viễn khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút, buộc lại nút thắt áo ngủ đi vào phòng tắm.

Sau khi cơm nước xong cũng là tám giờ, Bạch Viễn ngẫm nghĩ trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra gửi Thiên Nam một cái tin nhắn: Tổng tài, ngày hôm nay ngươi không cần tới đón ta, ta tự mình đi là được.

Thở sâu ra một hơi, đi ra cửa chính.

Khó được hôm nay tâm tình tốt đẹp như thế thời tiết lại xinh đẹp như thế, tất nhiên phải hảo hảo đi một chút phải không.

Bên ngoài không khí như trong kỳ vọng của hắn, ướt át tinh tế, bên đường cỏ xanh nhàn nhạt.

Bạch Viễn nhìn không trung xanh biếc cũng có chút xuất thần, thế cho nên đột nhiên bị người khác đụng vào lúc này mới đem hồn phách quay về.

"A, thực xin lỗi thực xin lỗi." Đối phương cuống quít giải thích, không đợi hắn trả lời lại vội vàng ly khai.

Nhưng thật ra Bạch Viễn ngượng ngùng, rõ ràng là chính mình không đúng. Hắn áy náy quay đầu lại nhìn bóng lưng đối phương vội vàng rời đi, nhấc chân chuẩn bị đi.

"Tiên sinh, vật của ngươi rớt."

Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên, phá lệ êm tai.

Bạch Viễn nghe vậy xoay người, liền nhìn thấy một vị nữ nhân xinh đẹp.

Nữ nhân kia tóc đen như gỗ mun, dáng người nhỏ đẹp, đang xoay người lại kiểm tra đồ Bạch Viễn làm rơi xuống.

Đó là chứng minh thư của Bạch Viễn.

Nữ nhân chạm đến thì ngón tay dừng một chút, lại tự nhiên nhặt lên đưa cho Bạch Viễn.

Bạch Viễn vội vàng nói cảm tạ.

"Không cần." Nữ nhân mỉm cười, phá lệ dịu dàng xinh đẹp, tản mát ra cao quý tao nhã.

Bạch Viễn ngẩn ra, cảm thấy được đối phương có chút quen mặt.

Đối phương đưa đồ cho hắn sau đó lễ phép đối với hắn cười cười liền rời đi.

Bạch Viễn chậm rãi đem ánh mắt thu hồi, hồ nghi liếc mắt chứng minh thư một cái, cho vào trong túi.

Tới chỗ tiểu khu nhà Thiên Nam, Bạch Viễn vẻ mặt tươi cười chào hỏi người gác cổng.

Tổng tài thế nào lại là băng sơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ