Chap 10

122 13 3
                                    

Thời gian trôi rất nhanh, thấp thoáng đã chuyển sang đông, trời lạnh đi rất nhiều. Tuyết ngoài trời bắt đầu rơi, rơi không nhiều nhưng lại có tác động rất lớn, trời lạnh tới nỗi học sinh lẫn cả công nhân đều được nghỉ việc, cả Wonsik và Taekwoon không ngoại trừ.

- Cứ như vầy đi, ngày nào tuyết cũng đổ đỡ phải đi làm.

- Rồi anh tính cạp đất mà sống?

- Thô thiển! Tôi có tài khoản ngân hàng mà.

- Còn tôi thì không...

Nói tới đây mặt hắn đen lại, hắn mới đi làm được hai ba tháng lại được "lộc" nghỉ làm, rồi như vậy thì sao mà kiếm được điểm chuyên cần chứ, rồi chắc chắn tới cuối năm sẽ không được tăng đồng lương cắc bạc nào!

- Tôi nuôi cậu!

- Hay! Vậy giờ ai nuôi ai?

Là hắn nuôi Taekwoon! Cái con người thể chất yếu ớt, động nhỏ bị rách tới một tháng vẫn chưa lành, không hiểu làm sao nhưng hắn thề là hắn chả đụng chạm gì vào người của anh hết, ừ thì trừ hai lần kia ra thề là không có.

- Mà bao giờ cái kia của anh mới lành vậy?

- Cái nào? Ý cậu là sao?

Nghe hắn nói như vậy tim anh bắt đầu thắt lại, không hiểu là tại sao, vì hắn, chỉ coi anh kiểu như chỉ là người quen qua đường, cố gắng để bồi thường xong rồi đi sao? Mong sẽ là không phải.

- Là mông! Bao giờ mới lành? Nếu không tôi dẫn anh đi khám.

- Khám xong rồi cậu sẽ bỏ tôi đi đúng không?

Hai con ngươi bắt đầu bị hơi mắt làm mờ nhạt đi khung cảnh xung quanh, tuy nhiên vẫn thấy rõ được khuôn mặt tuấn tú của nam nhân nào đó, rất mong được nghe câu trả lời.

Tim đang rất rung động, nếu bị làm cho tổn thương e rằng sẽ bị ngất đi. Với loài yếu ớt như thế này rất cần có người bảo vệ. "Làm ơn, cậu Wonsik bảo vệ tôi với." trong đầu anh bây giờ chỉ nói là thế, làm ơn!

- Anh làm sao vậy? Tôi chỉ muốn...

Hắn chưa nói hết Taekwoon liền tiếp lời:

- Cậu muốn bỏ tôi? Cậu...cậu...đã...cậu không được đi...hức hức.

Nước mắt mới trào đã ướt cả gò má chứng tỏ cảm xúc đang rất dâng trào. Chả khác gì con nít, khóc nấc tới nỗi vai run cũng không cầm lại được.

- Tôi chỉ muốn anh mau hồi phục thôi, còn đi thì sẽ không!

- Tại sao? Còn lời tôi nói lúc trước?

- Tại vì ở nhà anh rất tiện! Tiền nhà không mất, tiền ăn cũng không, đi làm lại có xe chở đi. Anh muốn tôi đi?

- Không có! Cậu tiện là tôi vui rồi.
Cười phì ra một cái lại nghĩ cho dù lý do nghe cũng không thể nào chấp nhận được, nhưng vẫn phải chấp nhận!

- Hết khóc rồi thì đi khám bệnh nhé?

- Tôi sợ bác sĩ.

- Ồ, nhưng để vậy anh không đau hay chảy...

[WonTaek][VIXX] Cám ơn, ông thầy bói! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ