Chương 1

295 4 0
                                    

  "Trí Đạc, cậu làm quản gia thật là đáng tiếc!" Nhìn bản kế hoạch trên tay, nụ cười trên mặt Phạm Đế Tư thỏa mãn chưa từng thấy.

"Thiếu gia xin đừng nói như vậy." Nghe thiếu gia mà mình hầu hạ vài năm khen như vậy, anh vừa đắc ý lại vui mừng. "Đây là việc tôi phải làm." Anh cung kính cúi người chào.

Phạm Đế Tư nhìn người từ nhỏ lớn lên cùng mình, bạn chơi từ tuổi ấu thơ kiêm bạn học đại học nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt mà phân rõ chủ tớ, trong lòng có cảm giác bất lực.

Trí Đạc là một thanh niên có đầu óc buôn bán, ở kì thi lại muốn từ bỏ
mơ ước của mình, quyết định dự thi tuyển sinh khoa ẩm thực.

Phạm Đế Tư biết ý muốn của anh, anh nghĩ anh kính yêu người thân của cha mình, làm đúng chức trách của một gã quản gia, thay chủ nhân chia sẻ công việc, cũng bởi vì chủ nhân mà tự mình bận rộn chế biến thức ăn thơm ngon dinh dưỡng, làm chút thức ăn khuya, anh thích chăm sóc người khác, cho nên từ nhỏ anh đối với chủ nhân luôn tôn kính mà phục vụ, mặc cho Phạm Đế Tư nói thế nào, anh vẫn không thay đổi, khiến cho Phạm Đế Tư thường là vừa bực mình lại buồn cười.

Nhưng mà, đối với bất kỳ yêu cầu gì của anh, Trí Đạc cũng chưa từng phản đối, giống như chuyện dự thi đại học, một câu của anh, "Mình cần một người có thể giúp mình san sẻ công việc sau này." liền từ bỏ chuyện dự thi vào khoa ẩm thực, đứng đầu khoa về thành tích học tập ưu tú, trở thành bạn học đại học của anh.

Mặc dù mấy đời nhà họ Khâu làm việc ở nhà họ Phạm, nhưng Phạm Đế Tư không cho là Trí Đạc sẽ nối gót cha anh, cha truyền con nối, anh không phản đối Trí Đạc rời khỏi nhà họ Phạm, càng không để ý Trí Đạc không giống cha mình mà quan tâm mọi chuyện lớn bé của nhà họ Phạm bọn họ.

Nhưng mà rõ ràng, Trí Đạc lại vô cùng để ý.

"Trí Đạc, cậu biết mình vẫn luôn coi cậu là anh em mà đối xử, cậu vẫn làm rất tốt, mình rất cảm ơn cậu nhiều năm qua vì mình mà làm tất cả." Phạm Đế Tư cảm kích nói.

Kể từ khi trợ lý kiêm bạn tốt phản bội anh, chuyện công việc lại càng bận rộn, làm phiền Trí Đạc giúp một tay, anh có thể tránh lo lắng về công việc sau này, đáng tiếc. . . . . .

Nếu không phải là anh không tìm được người tốt hơn, anh cũng sẽ không lựa chọn đem trợ thủ đắc lực kiêm bạn tốt như vậy mà tặng cho cái đồ phiền toái đó đâu.

"Thiếu gia, cậu có chuyện phiền lòng?" Khâu Trí Đạc nhạy cảm phát hiện mặt thiếu gia lộ vẻ ưu sầu, như vậy không được, muốn cho chủ nhân cuộc sống thoải mái, cũng muốn cho tâm tình chủ nhân vui vẻ, là một người quản gia, anh phải tra rõ là nguyên nhân gì khiến thiếu gia anh luôn luôn kính yêu buồn phiền, cũng nghĩ mọi biện pháp để giải quyết.

"Đúng vậy đó, mình có chuyện đành nhờ cậu." Phạm Đế Tư cười khổ.

" Thiếu gia đừng nói như vậy, chỉ cần chuyện có thể làm cho thiếu gia bớt buồn phiền, Trí Đạc sẽ làm tất cả."

Nghe vậy, Phạm Đế Tư mừng rỡ mà cười."Trí Đạc, cậu thật là đã giúp mình một việc lớn." Không cho anh có cơ hội hỏi thăm, Phạm Đế Tư nói luôn. "Thiên Thiên tháng sau sẽ tự mình qua Anh du lịch hai tháng, nhờ cậu giúp mình trông nom nó, chăm sóc nó, một cô gái như nó sống ở nước Anh, quá nguy hiểm."

Khâu Trí Đạc nghe xong không khỏi sững sờ.

" Thiếu gia. . . . . ." Anh nhất định là nghe lầm, thiếu gia làm sao có thể đem anh giao cho cái đó. . . . . . Cái cô ma nữ đó!

"Trí Đạc, mình không tìm được người có thể giúp mình chuyện này, nếu không phải là bất đắc dĩ, mình cũng không muốn để cho cậu đi, nhưng mà. . . . . . Haizz!" Phạm Đế Tư xoa huyệt thái dương, đau đầu nói.

" Thiếu gia, nhà họ Phạm nhiều nhân tài lắm, tại sao phải chọn tôi?" Đây là điều khó xử trăm mối không thể giải thích của anh, sản nghiệp nhà họ Phạm lớn như vậy, không thể có chuyện một người vệ sĩ cũng không mời nổi, cộng thêm Dương Thiên Thiên là con gái một của công ty nhà họ Dương, viên ngọc quý trên tay, lại là cô cháu ngoại duy nhất của ông cụ nhà họ Phạm Phạm Thiết Hùng, không có lý nào lại để cho một gã quản gia nho nhỏ như anh cùng đại tiểu thư đi đến Anh, cô ấy có thể có lựa chọn tốt hơn.

"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nếu như không phải là cậu đưa Thiên Thiên đi, thì chính là Ninh Nhi nhà mình đưa con bé đi." Nói đến Ninh Nhi, Phạm Đế Tư không khỏi thở dài.

La Ninh Nhi, là vị hôn thê yêu dấu của anh, cũng là mẹ của con anh trong tương lai, người phụ nữ này định ôm cái bụng bầu cùng em họ đến nước Anh du lịch, nói gì anh cũng không chịu, phụ nữ có thai đấy! Cô ấy lại còn nôn nghén rất nghiêm trọng, còn muốn bước ra khỏi cửa ư? Hừ, đừng mơ tưởng!

Nhưng Ninh Nhi là khắc tinh của anh, cho anh hai con đường, một là để cho cô cùng bạn tốt kiêm bạn học thời đại học cùng đi nước Anh nghỉ hè, hai là anh thuyết phục Trí Đạc, để cho Trí Đạc đưa Thiên Thiên đi, quan tâm cô ấy, bảo vệ cô ấy.

Là Trí Đạc quá khinh thường mình, anh không phải quản gia bình thường, anh là quản gia kiêm vệ sĩ trải qua huấn luyện võ thuật nghiêm ngặt, thân thủ vô cùng chuyên nghiệp, ở trong xã hội thượng lưu Âu Mĩ rất được hoan nghênh, thậm chí có rất nhiều người nguyện ý trả giá cao một năm thu nhập mười vạn Đô-la trở lên mà thuê anh phục vụ cho mình.

Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.

Cho nên, có anh đi theo Thiên Thiên đến nước Anh, chắc chắn chẳng có ai lo lắng hay phản đối.

"Thiếu phu nhân?" Nhắc tới người phụ nữ trẻ tuổi hoạt bát đang có thai kia, Trí Đạc nhíu mày.

Ngày nào cô gái kia cũng ói đến chết đi sống lại trước giường, vậy mà còn muốn lên máy bay đường dài đến nước Anh? Cũng không nghĩ tới trong bụng cô chính là đứa cháu quý giá nhà họ Phạm!

"Đúng vậy đó, nếu không phải là Ninh Nhi gây khó dễ cho mình, mình cũng không muốn đúng lúc mình bận rộn nhất như bây giờ lại để cậu đi."

Không sai, cô ấy chính là điểm yếu của thiếu gia, không làm cho cô ấy bình tĩnh lại, thiếu gia còn chưa thể vui vẻ được.

Là một người quản gia, chính là muốn chủ nhân tránh khỏi buồn phiền, mặc dù anh không muốn quan tâm cái cô đại tiểu thư quái quỷ đó, nhưng vì thiếu gia, anh không thể làm gì khác hơn là chịu thiệt một chút, dù sao hai tháng nhịn một chút cũng sẽ trôi qua nhanh thôi.

"Thiếu gia, xin yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ chăm sóc đại tiểu thư thật tốt."

"Trí Đạc, cậu quả nhiên không làm cho mình thất vọng." Phạm Đế Tư vui mừng gật đầu."Thiên Thiên đành làm phiền cậu." Thật tốt quá, cứ như vậy, Ninh Nhi cũng không có lý do ầm ĩ với anh nữa, có thể thiên hạ thái bình rồi!

"Đây là việc tôi phải làm." Trí Đạc nghiêm chỉnh nói, tiếp theo, khom người, bước chân vững vàng rời khỏi thư phòng.

Trí Đạc mới vừa khép cửa lại, bên trong thư phòng một cánh cửa khác thông với phòng khách của Phạm Đế Tư liền mở ra, hai cô gái khoảng hai mươi tuổi đi ra.

"Trời ạ! Anh đồng ý rồi!" Ninh Nhi ôm một túi kẹo mềm kinh ngạc nói nhỏ.

Cô tự động đi đến trước mặt Phạm Đế Tư, ngồi ở trên đùi anh ăn kẹo dẻo.

Không biết tại sao, sau khi mang thai cô thật thích ăn kẹo dẻo, chỉ cần để cho cô ăn kẹo dẻo, tình trạng nôn nghén sẽ đỡ hơn, nhưng một loại kẹo dẻo ở bên ngoài bán hơn nửa chứa nhiều phẩm màu, cho nên Phạm Đế Tư nhờ vào Trí Đạc đa tài, tự tay làm cho cô rất nhiều kẹo dẻo trái cây.

"Em phải cùng anh đi Anh?" Vẻ mặt Thiên Thiên rất kỳ quái, cười như không cười, làm cho người ta không tìm ra được điều gì.

"Em lại muốn làm gì?" Thấy vẻ mặt cô, Phạm Đế Tư không khỏi cao giọng. "Trí Đạc đồng ý đi theo em tới Anh chăm sóc em, em không nên lại giở trò gì với cậu ấy."

Thiên Thiên vô tội nháy mắt mấy cái."Anh Đế Tư, sao anh lại nói người ta như vậy?"

"Ý của em là nói anh hiểu lầm em sao?" Anh nheo mắt lại, êm ái mà lại nguy hiểm hỏi.

"Cái gì chứ? Anh Đế Tư, anh đừng nên làm em sợ."

"Hai người đang nói cái gì vậy?" Ninh Nhi quay lại nhìn hai người bọn họ cãi vã, lại hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

"Không có gì, hôm nay cục cưng có ngoan không?" Phạm Đế Tư tức khắc dịu dàng lại ôm chặt thân thể mềm mại nhỏ nhắn trong ngực, bàn tay khẽ đặt trên bụng cô, vẻ mặt hạnh phúc.

"Hừ, em không chịu nổi." Thiên Thiên thấy anh họ cùng bạn tốt lại bắt đầu vô tình mà trình diễn màn tình cảm nóng bỏng, không chịu được liếc mắt."Ninh Nhi, nước Anh thôi mà, sẽ chờ cậu sinh cục cưng xong cùng anh họ sang sau, mình đi London trước mua quần áo cho đứa cháu cục cưng nhỏ nhắn đáng yêu của mình nhá!"

"A. . . . . . Nhưng mà người ta muốn đi ." Khuôn mặt Ninh Nhi vì buồn bã mà xụ xuống, dùng ánh mắt hi vọng nhìn cha của đứa nhỏ.

"Ninh Nhi, chúng ta nói rồi, Trí Đạc đưa Thiên Thiên đi em sẽ không đi theo." Phạm Đế Tư trở nên nghiêm túc. "Mang thai kỳ đầu, không thích hợp ngồi máy bay đường dài, chờ em sinh cục cưng xong, chúng ta lại đi nghỉ
trăng mật, có được không?" Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Thật sao?" Ninh Nhi trút giận mà dùng sức cắn kẹo thơm mềm.

"Em muốn đi chuẩn bị hành lý." Thiên Thiên đột nhiên hét lớn một tiếng, xoay người chạy nhanh như bay, lưu lại một dấu hỏi lớn cho Phạm Đế Tư cùng Ninh Nhi đang hai mặt nhìn nhau.

"A Đế, Thiên Thiên không phải là ngày 10 tháng sau mới bay sao? Cô ấy chuẩn bị hành lý sớm như vậy làm gì?" Ninh Nhi khó hiểu hỏi.

"Anh cũng không biết, ngoan, chuyện này không liên quan gì đến anh cả, đến giờ em ngủ trưa rồi, đi thôi." Anh nhẹ nhàng ôm cô gái yêu dấu đi về phòng.

"Em nghĩ có lẽ là Thiên Thiên không đợi kịp nữa rồi, cuối cùng cũng có người có thể đưa cô ấy đi Anh, tháng trước cô ấy nói cô ấy muốn đi một mình, ông nội còn nổi trận lôi đình, không cho phép cô ấy đi!"

"Đúng vậy, khi em nói em muốn đi cùng, ông nội không nói gì, chỉ là lập tức gọi anh từ công ty chạy về, mắng anh một trận." Nói đến đây anh cũng rất buồn.

Hiện tại trong lòng ông nội không còn đích tôn là anh nữa rồi, mà là Ninh Nhi kìa, cô ấy cùng ông nội nói chuyện phiếm, đánh cờ, ngay cả đưa ông cụ đi tản bộ, thêm vào đó cô ấy bây giờ lại đang mang thai chắt trai mà ông nội mong đợi lâu nay, trong mắt ông nội căn bản chỉ có cô ấy với Thiên Thiên.

"Thật xin lỗi nha, em cho là ông nội không nói lời nào là đồng ý em cùng Thiên Thiên đi Anh, không nghĩ lại khiến ông thêm mất hứng." Cô lè lưỡi một cái."Thiếu chút nữa hại Thiên Thiên không được đi Anh, may mà Trí Đạc đồng ý giúp chuyện này."

"Đúng vậy, cho nên em phải ngoan ngoan ở trong nhà dưỡng thai, sinh cho anh một cục cưng khỏe mạnh, chờ em sinh cục cưng xong, chúng ta mới có thể đi tuần trăng mật."

" Ở cùng với anh mỗi ngày đều giống như đi tuần trăng mật vậy . . . . . ." Ninh Nhi đỏ mặt nói.

Nghe lời này, Phạm Đế Tư cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, nụ cười vô cùng hạnh phúc.

☆ ☆ ☆

Anh phải đưa cô đi nước Anh!

Thiên Thiên cực kì hưng phấn, không thể tin đây là thật !

Từ nhỏ cô đã thích trêu chọc anh, đùa dai với anh, bởi vì cô muốn biết anh ngoài một khuôn mặt mang vẻ nghiêm túc ra, còn có thể có những vẻ mặt gì.

Mỗi lần thấy anh, đều là anh mặc trang phục quản gia mà đi theo bên cạnh cha anh, học cha anh tác phong hầu hạ người nhà họ Phạm.

Khi cô đi theo sau anh họ cùng nhau chơi đùa đùa nghịch, anh không đi theo cùng chơi đùa với mọi người, anh thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ chơi đùa lấy một lần, vẻ mặt chuyên chú giống như ông cụ non, dùng thái độ không phù hợp với tuổi, cẩn thận tỉ mỉ làm công việc quản gia.

Cô thừa nhận, mình không phải là cô gái hiền lành gì, cô cũng có một phần tinh nghịch, giống như khi còn bé, mỗi khi trở lại nhà ngoại, chuyện cô thích nhất, trừ dính lấy anh họ bên ngoại Phạm Đế Tư của cô, chính là thừa dịp không ai chú ý mà trêu chọc anh.

Cố ý khi anh đang cầm bộ đồ pha trà đưa trà cho khách làm anh ngã, khiến sau đó anh bị cha anh nghiêm khắc dạy dỗ một trận, nếu không thì chính là đem toàn bộ hoa cỏ anh chăm sóc cẩn thận cắt hết đi, hại anh bị người làm vườn chửi mắng.

Đúng vậy, cô chính là cô gái nhỏ tinh nghịch như vậy, cô thừa nhận, khi đó cô thật không hiểu chuyện, nhưng mà kỳ lạ là, cho dù cô làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, lại chẳng thể xóa bỏ đi suy nghĩ làm một gã quản gia của anh, ý chí của anh kiên định đến mức làm cho người ta phải nhìn với đôi mắt khác xưa.

Dĩ nhiên trò đùa dai của cô không chỉ có những thứ này, cô còn dùng súng nước và súng hơi bắn vào anh, cũng cầm đá ném anh. . . . . . Tóm lại, tất cả những chuyện xấu mà đám trẻ con biết cô đều đã làm với anh nhưng cô vẫn không thấy được bất kì vẻ mặt nào khác trên mặt anh ngoại trừ sự nghiêm túc.

Chỉ có duy nhất một lần, năm cô mười bốn tuổi, mà anh mười bảy tuổi ——

Biết rõ ở yến tiệc có rất nhiều khách, biết rõ không đủ người làm anh phải giúp đỡ, làm bồi bàn phục vụ yến tiệc, mặc dù lúc ấy anh mới mười bảy tuổi, dáng người cao lớn rắn rỏi. Anh tuấn, chẳng thua gì anh họ Thiên Tứ nổi trội của cô.

Nhưng cô đơn giản chỉ muốn ở thời điểm đó gây phiền toái cho anh ——

"Không cho anh qua." Ngày đó Thiên Thiên mặc lễ phục màu hồng phấn được mẹ tỉ mỉ chọn lựa, ăn mặc giống như tiểu công chúa, nhưng hành động lại như tiểu thổ phỉ, chặn ở giữa đường, không để cho Trí Đạc đang mặc trang phục bồi bàn đi qua.

Anh nhìn cô một cái."Tôi đang bận."

"Anh bận rộn tôi cũng không cho anh qua." Cô tức giận cao giọng nói, hất cằm, ngón tay trong bộ bao tay gấm trắng chỉ vào khay bạc trên tay anh."Đây là cái gì?"

"Ông chủ dặn dò phải đưa trứng cá muối đến phòng ăn." Anh cung kính trả lời.

"Tôi muốn ăn." Vừa nghe đến trứng cá muối, mắt cô sáng lên.

Trí Đạc cau mày."Đây là để chiêu đãi khách quý ."

"Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn." Vừa nghe anh từ chối, cô lập tức giở tính khí đại tiểu thư.

"Đại tiểu thư, ông chủ đang đợi tôi đưa bữa ăn đi qua, cô muốn ăn trứng cá muối, có thể chờ tôi đưa xong bữa ăn trở lại sẽ giúp cô chuẩn bị một phần hay không?" Anh thương lượng.

"Tôi không muốn!" Cô càng nghe càng tức giận ."Tôi muốn ăn đồ trên tay anh cầm, anh đi nói ông ngoại tôi muốn ăn, hơn nữa tôi còn muốn đưa cho các anh họ ăn!"

"Đại tiểu thư, cô đừng gây khó khăn cho tôi." Khuôn mặt nghiêm túc bắt đầu lộ ra vẻ mặt khó chịu.

Vừa thấy vẻ mặt của anh có biến chuyển, cô vui vẻ, càng không thể dễ dàng bỏ qua cho anh.

"Tôi chính là muốn gây khó khăn cho anh, thì làm sao?" Cô hai tay chống eo, bộ dạng đanh đá xảo quyệt.

"Đại tiểu thư, tôi không muốn thất lễ với khách."

"Cái gì, không muốn thất lễ với khách, mà muốn thất lễ với tôi à!" Cô không buông tha lý sự nói, "Giỏi lắm, anh cũng không cần đưa cái trứng cá muối gì đó đi chiêu đãi khách quý đâu." Lời còn chưa nói hết, tay nhỏ bé của cô duỗi một cái, cướp lấy khay trên tay anh, hất xuống đất, trứng cá muối được các đầu bếp tỉ mỉ xử lý chế biến, cứ như vậy bị giày xéo .

"Tôi xem anh phải làm sao, hừ!" Thiên Thiên cười đắc ý nhìn khuôn mặt anh tái nhợt.

Trí Đạc không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng ngồi xuống, tìm kiếm sắp xếp đồ bị rơi.

Này. . . . . . Anh định ăn nói với ông chủ như thế nào đây?

Đang lúc cô hưng phấn muốn quở trách anh đôi câu thì một tiếng quát vang trời làm cho cô ngậm miệng.

"Mày ở đây làm cái quái quỷ gì?" Quản gia Khâu thở phì phò đi tới, nhìn trứng cá muối rơi lả tả, giận đến đỏ cả mắt.

"Con không cầm chắc, không cẩn thận làm rơi." Trí Đạc nhẹ nhàng trả lời bố, không nói ra chuyện anh bị cô làm khó dễ.

"Cái gì gọi là không cẩn thận làm đổ? Mày làm việc kiểu gì vậy hả? Chuyện nhỏ như này cũng không làm được, mày. . . . . . Mày thật là làm cho cha quá thất vọng!"

"Bốp!"

Một tiếng bạt tai chát chúa vang lên, cô trợn mắt há hốc mồm bác quản gia luôn điềm đạm lại ra tay đánh người, một cái tát mạnh như vậy, cứ như vậy đánh vào mặt anh, bác quản gia dùng sức đến kinh người, đánh cho khóe miệng anh cũng chảy máu.

"Mày nói mày phạm bao nhiêu lỗi, rồi hả? Chuyện giao phó vào tay mày, mày được mấy chuyện làm tốt? Mày như vậy làm sao mà đảm đương được chức vụ quản gia của cha ở trong nhà họ Phạm? Cha hôm nay phải đánh cho mày tỉnh!" Quản gia Khâu tức điên lên thuận tay nhặt cây gỗ trong sân nhà lên, ra tay không chút nể tình.

"Không được! Bác quản gia, không được đánh anh ý." Thiên Thiên bị dọa sợ, thét lên ngăn cản quản gia Khâu, nhưng sức cô quá yếu, căn bản không có cách nào ngăn cản một người đàn ông trung niên tráng kiện, Trí Đạc vì vậy bị đánh không ít.

Tiếng thét chói tai của cô khiến mấy người trẻ tuổi nhà họ Phạm đang tụ tập ở tiền sảnh chú ý —— Phạm Đế Tư dẫn đầu mấy anh em.

Nghe tiếng thét chói tai của cô, Phạm Đế Tư lập tức chạy tới, "Sao thế?" Anh nhìn vẻ mặt kinh hoảng của em họ quan tâm hỏi.

"Anh Đế Tư, hu hu. . . . . ." Nhìn thấy anh họ, nước mắt của cô lập tức rơi xuống, nhào vào trong ngực anh thất thanh khóc rống."Anh kêu bác quản gia không được đánh Trí Đạc, anh ấy sẽ đau, anh ấy cũng chảy máu. . . . . ."

Nhìn tình thế hiện tại một chút, Phạm Đế Tư trong lòng đã hiểu.

Anh cúi đầu trách cứ nhìn cô một cái, cô chột dạ rụt người, vẫn không ngừng nức nở.

"Bác Khâu, đừng đánh nữa." Phạm Đế Tư mở miệng ngăn cản quản gia Khâu dạy dỗ.

"Thiếu gia, Trí Đạc phạm sai lầm, nó gây thêm phiền toái cho nhà họ Phạm, tôi bây giờ chẳng còn mặt mũi nào gặp người."

"Chỉ là một chút trứng cá muối đổ mà thôi, Trí Đạc không cần vì một ít đồ này mà chịu phạt, cá nhân cháu cảm thấy Trí Đạc so với những thứ đồ này quan trọng hơn nhiều. Bác Khâu, nể tình cháu, bây giờ cũng đừng so đo cùng Trí Đạc, ông nội bên kia cháu sẽ phụ trách."

"Thiếu gia chuyện này. . . . . ."

"Bác Khâu, về sau Trí Đạc sẽ giúp cháu làm việc ." Những lời này chứng tỏ Phạm Đế Tư lựa chọn Trí Đạc, anh đồng ý để cho Trí Đạc đi theo bên cạnh anh, bắt đầu chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của anh, thành quản gia của anh.

"Thiếu gia chuyện này. . . . . ."

"Trí Đạc, dọn dẹp mấy thứ này, rồi cậu xuống trước đi." Phạm Đế Tư không để ý tới quản gia Khâu còn chần chờ, trực tiếp ra lệnh cho Trí Đạc.

"Dạ, thiếu gia." Trí Đạc không nói hai lời, nhanh chóng lau dọn sàn nhà sạch sẽ, mang khay đi.

Trước khi đi, anh ném cho Thiên Thiên một cái trừng hung ác.

Bị anh trừng, Thiên Thiên lại khóc, nhưng mà lúc này không phải là kinh hoảng khóc rống, mà là thương tâm khóc khẽ.

Mặc cho mấy người anh họ an ủi như thế nào, hỏi thăm ra sao cũng không biết lý do, chỉ có Phạm Đế Tư sâu xa khó hiểu nhìn ra tất cả.

Cô thật là khổ sở, mấy năm qua cô vẫn muốn thấy vẻ mặt khác ngoài sự nghiêm túc của anh, lại không nghĩ rằng, sẽ thấy sự ghét cay ghét đắng của anh, ánh mắt của anh để lộ ra anh vô cùng bất mãn, nói ra rằng anh sẽ không cảm ơn cô, cũng sẽ không tha thứ cho cô.

Khiến cho cô đau lòng chính là, khi cô phát hiện ra anh cực kì căm ghét cô, cô mới giật mình nhận ra mình đùa dai với anh, chẳng qua là hi vọng anh có thể chú ý tới cô.

Cho đến giờ phút này cô mới phát hiện mình thật thích, thật thích Trí Đạc, đáng tiếc, tất cả đều bị cô phá hỏng.

Từ ngày đó trở đi, cô không hề đuổi theo anh nữa, cô trốn anh, tránh anh, chính là sợ gặp lại ánh mắt chán ghét của anh với mình.

Mấy năm qua anh thay đổi không ít, mặc dù cô vẫn tránh anh, nhưng cô lại thường thường không nhịn được đau khổ tương tư, len lén chạy đi nhìn anh.

Anh còn là bộ dạng nghiêm túc như vậy, không tùy tiện cười nói như vậy.

Lần này cùng anh đi Anh, cô phải thể hiện thật tốt, không thể để cho anh có ấn tượng xấu về cô nữa!

Thiên Thiên âm thầm tự nhủ , cũng yên lặng cầu xin trời xanh —— để cho anh nhìn mình lâu thêm một chút đi!

☆ ☆ ☆

Anh làm sao lại xui xẻo như vậy?

Gương mặt tuấn tú của Trí Đạc tràn đầy bất đắc dĩ, thân thể cao lớn đứng thẳng trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ nhìn bên ngoài cửa sổ sân nhà nở đầy hoa cỏ xinh đẹp.

Cũng tránh nhiều năm như vậy, không nghĩ tới anh vẫn không tránh nổi.

Cái cô ma nữ đó. . . . . . Mặc dù anh cũng không muốn nói cô như vậy, nhưng cô khiến cho anh chỉ nhớ lại những chuyện chẳng tốt đẹp gì.

Cô tùy hứng, đùa dai, tính khí đại tiểu thư, cũng mang cho anh rất nhiều phiền toái.

Anh rất muốn hỏi cô ấy tại sao đặc biệt thích trêu chọc anh? Tại sao luôn muốn gây phiền phức cho anh? Nhưng anh chưa bao giờ hỏi.

Cô là thiên kim đại tiểu thư, mà anh chỉ là con một của một quản gia, bất kể như thế nào, anh cũng không thể mạo phạm đến cô em họ mà thiếu gia thương yêu nhất, cho nên, anh chịu đựng tất cả ấm ức, đối mặt với mọi cách gây khó khăn của cô, anh lặng im không nói một lời.

Thiếu gia yêu cầu anh không cách nào từ chối, nhưng thực ra trong tâm anh cực kì không muốn.

Anh tuyệt đối không muốn chăm sóc cái cô đại tiểu thư kiêu căng đó, anh có thể dự đoán bọn họ nhất định sẽ không thoải mái khi ở chung được, cũng có thể đoán được cô sẽ lại tìm đủ mọi cách bắt bẻ anh.

Mặc dù đã nhiều năm anh không gặp cô, nhưng anh nghĩ, cô cũng chẳng có gì thay đổi đâu.

Không nghĩ tới anh vừa mới trở lại từ Anh còn chưa được một tháng, lại chuẩn bị lần nữa bước lên mảnh đất kia, London rất đẹp, nhưng mà người đồng hành làm cho anh chẳng thể vui nổi.

Nghĩ tới cuộc sống tương lai sẽ sống cùng cô, bắt đầu chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của cô và bảo vệ cô, anh đã cảm thấy những ngày tốt đẹp của anh sẽ chẳng còn được bao nhiêu.  

Chàng Quản Gia Cứng Ngắc - Lê TiêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ