Đèn thủy tinh lung linh treo ngược ở phía trên trần đại sảnh, phát ra màu vàng chói mắt, các khách mời trang phục dự tiệc lộng lẫy, tốp năm tốp ba cười nói, uống sâm banh thượng đẳng và rượu vang lâu năm được người hầu bàn đưa tới, hoặc là thưởng thức chút thức ăn đầu bếp nhà họ Phạm tỉ mỉ chế biến tinh xảo.
Hôm nay là ngày Phạm Đế Tư cùng La Ninh Nhi kết hôn, hôn lễ long trọng mà đơn giản khiến cho chính thương giới coi trọng, rối rít tới trước chúc mừng cô dâu chú rể, càng chờ mong thế hệ thứ tư nhà họ Phạm ra đời.
Khâu Trí Đạc thân là trợ lý đặc biệt của Phạm Đế Tư, từ lúc anh bắt đầu tiếp nhận chức vị này, Phạm Đế Tư liền giao cho anh cái nhiệm vụ lớn này —— hôn lễ của đại thiếu gia nhà họ Phạm, anh tự mình chuẩn bị, kế hoạch, trừ danh sách khách mời và áo cưới anh không nhúng tay vào, quá trình từ đồ ăn cơ bản đến nghi thức, đều là một mình anh ôm lấy mọi việc .
Tiệc cưới này mặc dù đơn giản, lại hết sức tinh tế, Trí Đạc yêu cầu sự hoàn hảo, ngay cả thức ăn hôm nay cũng là do anh bàn bạc cùng với đầu bếp hơn một tuần lễ mới quyết định, làm cho buổi tiệc hôm nay thật hoàn hảo.
Từ vẻ mặt của các khách mời có thể nhìn ra, Trí Đạc biết anh thành công.
"Trí Đạc, hôn lễ này cậu làm được tốt như vậy, chờ đến phiên cậu có thể hoàn mỹ hơn hiện tại hay không?" Khách mời tò mò hỏi.
Tin tức Trí Đạc qua lại với đã truyền ra ngoài, không còn là bí mật, tất cả mọi người tò mò anh là con rể tương lai nhà họ Dương, khi nào thì sẽ rước công chúa nhà họ Dương về nhà?
"Đó là dĩ nhiên." Trí Đạc nói như điều dĩ nhiên."Hôn lễ của mình dĩ nhiên phải hoàn mỹ hơn."
"Đúng không? Vậy tôi mong đợi hôn lễ của cậu đó!" Khách mời cười ha ha vỗ vỗ vai anh.
Trí Đạc ở bên trong đại sảnh đi dạo, thỉnh thoảng chào hỏi khách hàng có quan hệ làm ăn, ngay cả chính phủ cao cấp anh cũng có qua lại, nhưng mà. . . . . . Sao anh đi đi lại lại trong đại sảnh không dưới mười lần, cũng không thấy Thiên Thiên?
Hôm nay cô không phải là phù dâu sao? Sao lại chạy đi như vậy.
"Thiếu phu nhân, Thiên Thiên đâu?"
"Gọi mình Ninh Nhi nha!" Ninh Nhi mặc bộ váy cưới lụa trắng xinh đẹp bĩu môi, không vui sửa lại."Sao cậu không thay đổi được cách gọi như thế chứ?"
"Đây là thói quen nhiều năm, tôi rất khó đổi." Ngay cả thiếu gia nhiều lần muốn anh gọi cậu ấy Đế Tư, anh cũng không mở miệng được.
Trừ lúc bọn họ vì công việc mà cãi nhau, anh vô cùng tức giận gọi tên đầy đủ của thiếu gia, mà lúc này thiếu gia cũng sẽ không nhường anh, hai người luôn là long trời lỡ đất.
Ninh Nhi mở to mắt."Cô ấy nói không khí trong đại sảnh không tốt, muốn đi vườn hoa hóng mát một chút, cậu đi gọi cô ấy về đây đi, chút nữa bọn mình muốn ném hoa cô dâu cho cô ấy."
"Tôi đi tìm cô ấy." Trí Đạc vừa biết Thiên Thiên ở trong vườn hoa, lập tức xoay người đi tới phòng bếp, mở cửa ngầm ra, dọc theo hành lang đi tới vườn hoa.
Ở trong vườn hoa ngập tràn mùi hương hoa tường vi nồng nàn, Trí Đạc đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Thiên Thiên.
Đột nhiên, lông mao trên lưng dựng đứng, trực giác phía sau có người, anh xoay người muốn chế ngự đối phương, nhưng mùi thơm quen thuộc xông tới khiến cho anh thu hồi thế tấn công, đổi chặt thành ôm.
"Anh quá bận rộn nha." Thiên Thiên dùng giọng oán trách nói."Hơn nửa ngày cũng không trông thấy anh."
Thật ra thì đã một tuần cô không nhìn thấy anh.
Kể từ khi anh theo sự sắp xếp của anh họ, làm việc trong công ty nhà họ Phạm, anh liền bận rộn, mỗi ngày đều cùng anh họ tăng ca đến một hai giờ sáng, hại cô và Ninh Nhi đều bị chồng ruồng bỏ.
Bọn họ sau khi trở về từ Anh, chưa từng hẹn hò, ngay cả hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi anh cũng bận rộn công việc, thật là tức chết cô.
Bởi vì cha cô không cam lòng Trí Đạc để cho anh Đế Tư đưa đi, đơn giản chỉ cần anh phụ trách một công việc, mặc dù là phụ trách công việc nhỏ, nhưng lượng công việc trên tay lại nhiều đến mức khiến cho người ta muốn khóc, cô thật oán hận những công việc này cướp đi thời gian rảnh rỗi của anh.
Rõ ràng anh có thể không mệt như vậy, để cho cô có một cuộc sống hậu đãi, liều mạng thức đêm tăng ca, nhìn thấy vậy cô thật đau lòng.
"Em là phù dâu lại chạy loạn lên sao?" Nhìn bộ lễ phục màu xanh dương trên người cô, thiết kế thấp ngực lộ ra nửa bầu ngực duyên dáng của cô, mặc dù chiều dài lễ phục đến mắt cá chân, nhưng lại xẻ cao đến bắp chân, anh vừa nhìn liền đỏ mắt.
Trí Đạc trầm giọng chất vấn: "Tại sao mặc lộ liễu như vậy?" Nếu như anh biết cô chọn lễ phục phù dâu là kiểu dáng này, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô mặc bộ lễ phục này xuất hiện trước mặt khách khứa.
"Câu dẫn anh đó!" Thiên Thiên quyến rũ cười với anh một cái."Như thế nào, tiên sinh, có động lòng không?" Cô vén làn váy lên, lộ ra hai đùi trắng nõn thon dài.
"Như em muốn." Anh ôm cô, động tình mà hôn sâu môi cô đang cười.
Xa cách quá lâu, đối với tình yêu cuồng nhiệt của bọn họ mà nói đây là cực hình.
Nụ hôn xa cách tình cảm mãnh liệt, hôn, căn bản mà nói nụ hôn tương tư bị biến chất.
Thiên Thiên thở hổn hển, chống đỡ cái trán của anh, hơi thở không yên hỏi: "Anh còn phải trở lại bên trong không?"
"Không, cha anh sẽ xử lý chuyện về sau." Anh giống cô cũng hổn hển thở, dọc theo đường quai xanh khêu gợi của cô một đường hôn đến phần tròn trịa lộ ra ngoài kia.
Aizz! Tính nhẫn nại của anh quả là kém đi rồi.
"Vậy thì tốt quá." Thiên Thiên hào hứng.
"Còn em? Không vào đón hoa cô dâu?" Anh vừa hôn vừa hỏi.
"Không muốn, hiện tại em chỉ muốn ở cùng với anh." Thiên Thiên to gan đề nghị."Đi tới phòng anh, được không?"
Trí Đạc bật cười."Chỉ có phòng anh mới không bị quấy rầy, dĩ nhiên được."
"Nhưng em có một vấn đề nam giải." Thiên Thiên muốn nói lại thôi: "Anh có thể giúp em giải quyết không?"
"Vấn đề khó khăn gì?"
"Chân em nhũn ra rồi, không động đậy được, anh ôm em." Cô bị anh hôn toàn thân như nhũn ra, đầu gối cũng không chống đỡ nổi.
Trí Đạc nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha.
"Không thành vấn đề, việc rất nhỏ." Anh ôm lấy eo cô, còn tay nhỏ bé của cô như rắn nước ôm cổ anh, sau đó anh sải chân, đi về phòng nhỏ phía sau cách xa nhà chính.
Nơi đó là phòng của anh, giờ phút này trong đại sảnh tiếng người ồn ào, không ai sẽ chú ý bọn họ biến mất mà tìm kiếm bọn họ, cái bọn họ cần là một không gian riêng an tĩnh không bị quấy rầy.
"Gì? Không thấy Trí Đạc và Thiên Thiên?" Phạm Đế Tư mặc áo bành tô màu trắng, vóc người cao lớn cho nên càng thêm xuất sắc, hấp dẫn sự chú ý.
Anh vừa tán gẫu xong với khách hàng quay lại bên cạnh Ninh Nhi, kỳ quái sao ngay cả phù dâu Thiên Thiên cũng không trông thấy.
"Thiên Thiên nói cô ấy muốn đi hóng mát một chút, mà Trí Đạc đi tìm cô ấy quay lại đón hoa cô dâu em ném." Ninh Nhi cười nói.
Phạm Đế Tư kinh ngạc trợn to mắt."Cái gì? Em để cho Trí Đạc đi tìm Thiên Thiên quay lại?"
"Đúng vậy, có cái gì không đúng sao?" Ninh Nhi kỳ quái hỏi.
"Không có gì không đúng." Phạm Đế Tư khẽ mỉm cười."Chẳng qua, anh nghĩ em không cần chờ Thiên Thiên trở lại mới ném hoa cô dâu, cô ấy nhất định không tới đón."
"Tại sao?!" Ninh Nhi trợn to mắt.
"Bởi vì căn bản con bé sẽ không trở lại." Phạm Đế Tư nhướn lông mày, nháy mắt với bà xã."Trí Đạc ở cùng với con bé."
"À. . . . . ." Ninh Nhi biết, hiểu ý cười một tiếng."Cũng tốt, dù sao gần đây bọn họ cũng không có thời gian hẹn hò."
Phạm Đế Tư khẽ mỉm cười, anh dĩ nhiên biết, bởi vì không may, anh đúng là một trong đầu sỏ khiến bọn họ không thể hẹn hò, ha!
Ở bên này đại sảnh bắt đầu ném hoa cô dâu, phái nữ chưa lập gia đình túm tụm giành nhau, khách quý tham gia tiệc đứng tại chỗ trêu đùa nhau.
Còn ở bên kia, trong phòng nho cách nhà chính nhà họ Phạm không xa, đang trình diễn tiết mục ham muốn kích tình.
Ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ, Trí Đạc cởi lễ phục khiến cho người ta ham muốn trên người Thiên Thiên ra, kinh ngạc ở dưới lễ phục không mảnh vải che thân.
Anh ném lễ phục đi, lấy tư thế hổ vồ nhào vào người cô, âm thầm dặn lòng, tuyệt đối không thể để cho cô mặc trang phục thiếu vải như vậy, chính là muốn khiến cho người ta phạm tội mà!
Mà bây giờ, anh đang thỏa mãn nhìn thấy, mãnh liệt mà phạm tội . . . . . .
BẠN ĐANG ĐỌC
Chàng Quản Gia Cứng Ngắc - Lê Tiêm
Short StoryTác giả: Lê Tiêm Convert: ngocquynh520 Editor: thanhhuyen00 Beta-er: Trầm Nguồn : diendanlequydon.com Thể loại: hiện đại, HE Độ dài : 10 chương Nguồn edit: http://huyenbibo.wordpress.com/