Chương 7:
Chủ nhân thực sự của thân thể Lâm Thụy Cảnh là một người cực kỳ cao ngạo, có tính khiết phích rất mạnh, 23 năm còn chưa để ai vào trong mắt, dĩ nhiên trước khi Phạm Vân Huyên chiếm giữ thân thể vẫn còn là xử nữ. Dùng thân thể Lâm Thụy Cảnh làm chuyện kia đối với bản thân mình đời trước, nàng đối với nguyên chủ của thân thể này quả thực có chút chột dạ, nhưng nàng cảm thấy bệnh khiết phích của Lâm Thụy Cảnh cũng có chút bệnh hoạn, càng lớn càng bệnh hoạn hơn, có khi sau này sẽ trở thành vô tính, cái này xem như là một loại kinh nghiệm. Dù sao cũng lấy thân thể của người ta, còn quản nhiều như vậy làm gì, tính người vốn là ích kỷ. Lâm Thụy Cảnh vừa nhẩm thành ma, đè xuống chột dạ trong lòng, chủ động triển khai thế công.
Trong mắt nàng nhìn lại, để cho Phạm Vân Huyên không có chút nào kinh nghiệm chủ động như vậy, thực sự là quá khó khăn cho Phạm Vân Huyên rồi, sao nàng có thể để mình chịu khổ sở đây?
Không có người nào hiểu rõ thân thể của mình hơn chính mình. Những nơi ngón tay Lâm Thụy Cảnh chạm đến, đều là chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể Phạm Vân Huyên. Cảm giác ngón tay Lâm Thụy Cảnh vuốt ve thân thể mình, Phạm Vân Huyên tê dại đến sợ run, thân thể nàng cũng rất nhanh có phản ứng, không hiểu là thân thể nàng quá mức nhạy cảm, hay là ảnh hưởng của Lâm Thụy Cảnh đối với mình quá lớn.
Những nơi Lâm Thụy Cảnh chạm đến, vuốt ve đều là bộ vị mẫn cảm nhất của nàng, để cho nàng đầu hàng dễ như trở bàn tay, thậm chí Lâm Thụy Cảnh còn phát hiện nhiều nơi mẫn cảm mà trước giờ mình không biết, xem ra bản thân mình cũng chưa chắc hiểu rõ toàn bộ.
Nhưng nhìn Phạm Vân Huyên ý loạn tình mê dưới nụ hôn của mình, Lâm Thụy Cảnh cũng không nghĩ thân thể của mình vốn dĩ lại nhạy cảm như vậy. Mặc dù nhìn dáng vẻ động tình của Phạm Vân Huyên vẫn có chút là lạ, nhưng không thể phủ nhận, Lâm Thụy Cảnh vẫn có cảm giác hưng phấn, nàng cảm giác bây giờ mình quả là biến thái.
Nàng xoa nhẹ bầu ngực mềm mại của Phạm Vân Huyên, loại cảm xúc sờ vào thân thể người khác thật sự quá kỳ diệu. Nhìn Phạm Vân Huyên không kiềm chế được mà rên rỉ thành tiếng, bản thân nàng không tự chủ tăng thêm lực, muốn cho Phạm Vân Huyên có nhiều khoái cảm hơn.
Phạm Vân Huyên chỉ có thể mềm yếu vô lực níu lấy Lâm Thụy Cảnh, nàng cảm giác Lâm Thụy Cảnh không phải không có kinh nghiệm như nàng ấy nói, bởi vì mỗi cử động đơn giản của Lâm Thụy Cảnh có thể kéo lên toàn bộ cảm xúc trong thân thể mình. Phạm Vân Huyên không biết thân thể của mình cũng sinh ra loại cảm giác thư thái đến như vậy, thoải mái đến độ nàng không thể tự chủ mà co lên đầu ngón chân. Tay nàng luồn vào trong tóc Lâm Thụy Cảnh, ôm đầu Lâm Thụy Cảnh thật chặt, cảm giác được bụng mình có một cỗ nóng rực, giữa chân tâm giống như muốn chảy ra cái gì, thân thể giờ phút này có cảm giác vừa như thoải mái, vừa lại khó chịu, nàng không biết mình rốt cục hy vọng Lâm Thụy Cảnh dừng lại, hay là tiếp tục.
Môi Lâm Thụy Cảnh ngậm lấy đầu vú Phạm Vân Huyên, cắn mút liếm lấy, nàng chỉ muốn cho Phạm Vân Huyên thoải mái hơn một chút, nhưng làm động tác như vậy, Lâm Thụy Cảnh cũng thấy thật ngượng ngùng, gương mặt không tự chủ đỏ ửng lên. Phạm Vân Huyên thì tốt, cái gì cũng không biết, dáng vẻ này mình lại hiểu rõ, làm chuyện xấu hổ như vậy với bản thân mình, mà Phạm Vân Huyên lại biểu lộ vô cùng thoải mái, còn có âm thanh rên rỉ để người ta mặt đỏ đến mang tai, đây không phải là mình lúc trước nữa. Vừa nghĩ đến mình có thể đem lại trãi nghiệm tốt đẹp nhất cho chính mình, Lâm Thụy Cảnh liền đem ghánh nặng trong đầu ném ra sau ót, biến thái thì biến thái đi, ai cần quan tâm đâu!
Môi Lâm Thụy Cảnh từ từ đi xuống, dừng lại trên vùng bụng phẳng lì của Phạm Vân Huyên, đưa tay cởi quần lót của Phạm Vân Huyên ra. Thân thể Phạm Vân Huyên so với bản thân mình tưởng tượng còn muốn động tình hơn, quần lót trơn ướt đến phân nửa kia là chứng minh tốt nhất.
Phạm Vân Huyên biết giữa hai chân mình chảy ra rất nhiều thứ, mà nàng không biết đó là cái gì, thậm chí còn làm ướt cả quần lót, điều này làm cho nàng ngượng ngùng đến cực điểm, theo bản năng kẹp chặt đùi lại, vì Lâm Thụy Cảnh nhìn đến, nàng cũng không biết tại sao thân thể không kiềm chế được mà chảy ra những thứ đó.
"Đây là phản ứng bình thường, mở chân ra, tôi muốn nhìn em", Lâm Thụy Cảnh mị hoặc an ủi, nàng hiểu rõ bản thân mình năm đó đối với chuyện giới tính chỉ biết phân nữa, mặc dù đã từng hiến thân, nhưng thao tác cụ thể giữa nữ nữ thế nào, nàng cũng không rõ ràng lắm.
Phạm Vân Huyên không có cách nào từ chối yêu cầu của Lâm Thụy Cảnh, nàng hơi mở hai chân ra, bộ vị tư mật nhất bại lộ dưới tầm mắt Lâm Thụy Cảnh, làm Phạm Vân Huyên xấu hổ đến mức ôm đầu, không dám nhìn Lâm Thụy Cảnh. Nhưng rõ ràng là xấu hổ đến cực điểm, nhưng thân thể của nàng lại không có chút bài xích, thậm chí dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Thụy Cảnh, dưới thân mình càng chảy ra nhiều chất lỏng hơn. Phạm Vân Huyên thực sự sợ Lâm Thụy Cảnh cảm thấy mình dâm đãng.
Lâm Thụy Cảnh nhìn hoa hạch vô cùng xinh đẹp, thật ra thì bộ vị này, bản thân nàng cũng là lần đầu tiên nhìn qua. Nhìn hoa hạch xinh đẹp màu hồng, ướt át dưới chất lỏng trơn dính, nhìn như giọt sương trong sớm, cực đẹp, chân tâm giống như trở nên ướt át hơn. Cho đến bây giờ, nàng cũng không nghĩ mình cũng sẽ ướt đến mức như vậy. Mình đời trước, quả thực rất ghét chuyện này, quả nhiên mình đã thay đổi vận mệnh của Phạm Vân Huyên.
Bây giờ Lâm Thụy Cảnh không có cách nào dùng miệng với Phạm Vân Huyên được, dù sao nằm dưới mình bây giờ cũng từng là thân thể của mình, chẳng qua nàng chỉ đặt ngón tay lên chân tâm Phạm Vân Huyên, xoa miết bộ phận mẫn cảm nhất của Phạm Vân Huyên.
Cho đến bây giờ Phạm Vân Huyên vẫn chưa từng nghĩ đến, bộ phận này vuốt ve sẽ thoải mái đến như vậy, thoải mái đến độ để cho nàng không nhịn được mà rên rỉ nhiều hơn, mà chân tâm cũng thêm ướt át, thậm chí theo động tác càng lúc càng nhanh của Lâm Thụy Cảnh, thân thể của nàng giống như bị sóng triều đánh vào, một đợt lại một đợt, cho đến khi thân thể của nàng không thể chịu đựng được nhiều hơn, khoái cảm mãnh liệt che hết thân thể của nàng, để thân thể nàng bắt đầu co rút kịch liệt....
Nhìn Phạm Vân Huyên đạt cao triều, Lâm Thụy Cảnh cảm giác thân thể mình có cảm giác, đây là cái gì hả trời, tự mình ăn mình, mà vẫn có thể có cảm giác, giờ phút này nội tâm Lâm Thụy Cảnh giống như hỏng mất.
Sau khi thân thể Phạm Vân Huyên bình phục lại, nàng cho rằng nữ nữ như vậy là đã làm xong toàn bộ, nhìn thân thể Lâm Thụy Cảnh đẹp vô cùng, trong lòng nàng cũng dâng lên một cỗ khát vọng, khẩn cấp muốn để cho Lâm Thụy Cảnh cũng thay đổi vì mình.
Phạm Vân Huyên ôm lấy Lâm Thụy Cảnh, nàng đè Lâm Thụy Cảnh dưới thân, theo hồ lô vẽ bầu, làm những chuyện vừa rồi Lâm Thụy Cảnh làm với mình trả lại hết thảy, một chút cũng không sót.
Lâm Thụy Cảnh không nghĩ đến Phạm Vân Huyên lập tức triển khai thế công, giờ phút này nàng đã không phân rõ tâm cảnh của mình, như vậy cũng được xem là 'tự sướng'? Dù sao nàng cũng phát hiện mình đã bình tĩnh được, ban đầu khó chịu, đến bây giờ là bắt đầu thích ứng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [EDIT-HOÀN] [HĐ] MỘT LOẠI KHÁC CÓ THỂ - MINH DÃ
Roman d'amourTác phẩm : 另一种可能 MỘT LOẠI KHÁC CÓ THỂ Tác giả:MINH DÃ Link Tấn Giang : jjwxc.net/onebook.php?novelid=696200 52 CHƯƠNG + PHIÊN NGOẠI (HOÀN) NỘI DUNG : đô thị tình duyên, tình hữu độc chung, hiệp ước yêu ma NHÂN VẬT CHÍNH: Phạm Vân Huyên , L...