Phiên ngoại 3: Trong hai mươi năm

15.3K 601 55
                                    

(Thượng)

Đó là chuyện phát sinh vào năm Tương Trữ Chiêu ba mươi bảy tuổi.

Mẹ anh vẫn như cũ đưa tới lý lịch cùng ảnh chụp của đối tượng xem mắt, sửa sang lại thành một quyển lý lịch, rồi đợi anh đi lật xem. Sau khi nhiều lần chia tay với tình nhân, anh đã sớm không có loại tâm tư này, đồng ý đi cùng mẹ đến gặp đối tượng an bài, chẳng qua là bởi vì mẹ anh yêu cầu như thế.

Trong hai mươi năm này, anh cùng các đối tượng đủ loại kiểu dáng hẹn hò, thanh niên tuấn mỹ, cô gái hoạt bát, ngẫu nhiên cũng có phụ nữ dịu dàng ít nói; phạm vi đối tượng vô cùng rộng lớn, đây là mới chỉ nói đến bộ phận tình cảm; nếu tính cả quan hệ tình dục, phạm vi còn có thể càng rộng hơn.

Tương Trữ Chiêu ngồi ở trong văn phòng, ký xong một phần văn kiện cuối cùng, lúc này trợ lý Tiền Tu Nghi của anh đi đến, sửa sang lại văn kiện anh đã ký xong, nhìn thấy kẹp lý lịch quen thuộc ở bên cạnh bèn cười nói: "Tương tiên sinh, anh lại muốn đi xem mắt?"

"Liên quan gì đến chuyện của cậu." Anh lãnh đạm nói.

"Vâng vâng vâng, không liên quan đến chuyện của tôi." Đối phương không hề tức giận, vừa cười nói: "Lần này là đàn ông, hay là phụ nữ?"

Từ năm ba mươi tuổi bắt đầu thân cận tới nay, mẹ anh ngay từ đầu còn chỉ lựa chọn phụ nữ tuổi tương đương, sau đó, có lẽ cũng có chút nóng nảy nên ngay cả đàn ông cũng đều bị liệt vào trong dánh sách, dù sao cũng có thể dựa vào khoa học kỹ thuật mà có được con nối dòng, là nam hay nữ tựa hồ không hề quan trọng.

Tương Trữ Chiêu cũng không thèm nhìn tới trợ lý của mình, nói: "Không biết."

"Muốn đánh cược hay không?" Tiền Tu Nghi lôi ví da, rút một tờ tiền mặt ra, trên mặt dạt dào hưng trí.

Tương Trữ Chiêu từ chối cho ý kiến, chỉ xì ra một câu: "Nhàm chán."

Đối phương "khư" một tiếng, thất vọng thu tờ tiền mặt về; hai người còn nói linh tinh một hồi, Tương Trữ Chiêu đem công việc còn lại đều phân phó xong, lại nói: "Bữa tiệc rượu buổi tối đó cậu thay tôi đi, không được làm mất mặt của công ty."

"Vâng vâng vâng." Tiền Tu Nghi tập mãi thành thói quen nói, nhìn anh một lúc lâu, bỗng nhiên nhăn mặt, "Không phải là anh bị bệnh chứ?"

"Không có." Anh nặng nề nói: "Chỉ là cảm mạo."

Đối phương thở dài, nói: "Mau về nghỉ ngơi đi, cậu họ. Nếu không tĩnh dưỡng cho tốt, đến lúc đó phát sốt hoặc là bệnh chuyển biến xấu thì không xong."

"Cậu thật phiền." Anh nói.

Nhưng mà nói là nói như vậy, Tương Trữ Chiêu vẫn đứng dậy, trước thời gian rời khỏi công ty. Bởi vì không có phân phó đặc biệt, cho nên lái xe vẫn như ngày xưa trực tiếp lái xe về nhà, anh tuy rằng ở một mình, nhưng trên cơ bản ngoại vụ trong nhà đều là ủy thác trợ lý để ý, nội vụ thì toàn bộ giao cho nữ dong quản lý. Anh chỉ cần đúng giờ đi làm, đúng giờ về nhà, những chuyện khác cũng không cần lo lắng, về đến nhà, anh chỉ ăn qua loa một đĩa salad, uống mấy ngụm canh liền trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Hôn nhân tạm đượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ