Chương 8

14.8K 584 24
                                    


Tuyên Hòa cùng Tương Trữ Chiêu ở đảo nhỏ phía nam hơn mười ngày, ngoại trừ đến bãi biển phơi nắng, còn đi nội thành dạo phố, thuận tiện cũng đi thăm di tích cổ, cuối cùng mới y theo kế hoạch đã lên từ trước về nước.

Hai người về đến nhà, buổi chiều cùng ngày liền đến nhà cha mẹ Tương Trữ Chiêu để thăm hỏi, sau khi dùng xong bữa tối mới tạm biệt về nhà. Tuyên Hòa sớm mệt đến không muốn nói chuyện, vội vàng tắm rửa, bất tri bất giác liền nằm ngủ ở trên giường. Chờ đến lúc cậu lại tỉnh lại, phát giác mình mới ngủ ba tiếng, không khỏi gãi gãi đầu, đứng dậy xuống giường.

"... Tương tiên sinh đâu?" Tuyên Hòa tùy tiện hỏi một nữ dong đang thu dọn bàn trà. Cậu ở trước mặt người khác, từ trước đến nay đều xưng hô Tương Trữ Chiêu là Tương tiên sinh, thật không phải bởi vì thẹn thùng, chỉ là không quen xưng thẳng tên của người lớn tuổi hơn mình.

"Tương tiên sinh có khách đến thăm." Nữ dong trả lời, "Hiện tại bọn họ đang ở phòng khách."

"Tôi đã biết, cảm ơn cô."

Tuyên Hòa xoay người đi về phòng bếp, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Tạm thời không nói hiện tại đã gần đêm khuya, Tương Trữ Chiêu thoạt nhìn cũng không giống sẽ dễ dàng tha thứ cho loại khách chẳng phân biệt được thời gian trường hợp đến thăm hỏi như thế này. Cậu bảo nữ dong chuẩn bị hồng trà nóng cùng bánh mì kẹp bơ và nho khô ngâm rượu, một mình ngồi ở trong nhà ăn ăn bữa khuya.

Một bàn nhỏ bánh mì sấy khô ăn xong, cũng chỉ qua hơn mười phút; Tuyên Hòa cuối cùng vẫn không thể nén được lòng hiếu kỳ, lặng lẽ đi về phía phòng khách, đứng ở chỗ góc chết của chỗ rẽ nhìn lén về phía phòng khách; Tương Trữ Chiêu ngồi ở trên sô pha, còn lại đối diện là một người đàn ông nhìn không quen mặt; Tuyên Hòa suy nghĩ một hồi mới nhớ đến, người này tựa hồ tên là Trầm Trác Vân, là bạn cũ của Tương Trữ Chiêu.

Tuyên Hòa nín thở, nghe đối thoại của hai người đàn ông ở đầu kia phòng khách.

"... Tôi đã nói rồi, cậu còn muốn làm cái gì." Tương Trữ Chiêu không kiên nhẫn nói, ngón tay bưng tách cà phê dùng sức đến cơ hồ muốn bóp nát quai chén, nhìn ra được anh đang cực lực khắc chế mình không ném cái chén qua.

"Xin lỗi." Trầm Trác Vân tựa vào sô pha, dường như có chút sầu não nói, "Thời điểm đó, tôi thật sự không phải cố ý làm như thế."

"Trầm Trác Vân, tôi không muốn nói đến chuyện đã qua." Tương Trữ Chiêu lạnh lùng nói, "Nói thẳng đi, rốt cuộc cậu muốn cái gì? Nghe nói việc làm ăn ở nước ngoài của cậu xảy ra một số vấn đề."

Đối phương có chút ngoài ý muốn nói: "Không, tôi tới không phải vì tiền."

"Vậy chẳng lẽ cậu tới là vì muốn tìm tôi ôn chuyện cũ?" Tương Trữ Chiêu hừ một tiếng.

"... Cậu vẫn giống trước kia, vẫn dễ dàng tức giận như thế, hoàn toàn không thay đổi." Trầm Trác Vân bật cười, "Nếu tôi nói đúng thì sao? Cậu bằng lòng không?"

"Cậu có thể cút." Tương Trữ Chiêu lộ ra vẻ mặt căm thù đến tận xương tủy.

Trầm Trác Vân than nhẹ một tiếng buông tay, nói: "Được rồi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau." Hắn dừng một chút, bỗng nhiên lại hỏi: "Người kia đi ngủ trước rồi?"

Hôn nhân tạm đượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ