5 Ngày thường có thật sự bình thường

2.2K 96 2
                                    

Mới vừa thức dậy, mở mắt nhìn gương mặt mình trong gương rồi tôi cảm thấy choáng váng. Bụng tôi đau quặn, nước mắt ứa ra và tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Vết thương ở đầu tôi thực sự chưa lành hẳn. Nó cứ hành hạ tôi suốt. Rửa mặt xong, tôi xuống ăn sáng, ba tôi hầu như sáng nào cũng không có mặt. Mẹ tôi bà ấy đã ăn xong và tới phòng khách xem tin tức.

Một bữa sáng lạnh lẽo theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Tôi cầm cặp chào mẹ rồi đi ra cổng thì có người đưa đi học. Cuộc sống thường ngày của tôi là thế, tĩnh lặng cho tới lúc tôi bị tai nạn.

Hôm nay tôi học thật sự chẳng chú tâm nổi, Chính Trực từ hôm làm chuyện đó với tôi tại nhà vệ sinh đã hai hôm rồi không đi học. Tôi có chút lo lắng. Lo rằng cậu ta xảy ra chuyện, vì lúc đó tôi có nhớ rằng cậu ta nói là có người hăm dọa cậu ta mà tất cả chỉ bởi tại tôi.

Nghĩ vẩn vơ cho tới khi tiếng chuông kết thúc tiết thứ hai vang lên, Mai Hương nói với tôi là phải đi lấy đồ cho giáo viên gì đó. Tôi định giúp, nhưng cậu ấy lại từ chối kêu tôi đừng hoạt động mạnh coi chừng đụng đến vết thương. Tôi mỉm cười rồi thấy cậu ấy đi cùng một bạn trai trong lớp. Nhưng ở lại tôi cũng chẳng có việc gì để chơi nên tôi đã đi ra sân sau của trường tìm một chỗ khuất tầm mắt để trầm ngâm.

Trong khi suy tư đến tận nơi nào đó trong tâm trí, tôi chợt tỉnh lại khi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau lưng mình. Người đó chộp lấy hai mắt tôi khiến tôi không nhìn ra đó là ai, tôi đưa tay lên kéo tay người đó xuống.

Ngẩng đầu lên, thay vì là người tôi suy nghĩ tới thì lại là một anh chàng xa lạ chỉ duy nhất nụ cười khiến tôi cảm thấy quen. Mái tóc đen che phủ gần hết khuôn mặt lại đeo kính đen nên hàm răng trắng là nổi bật, trông như những tên suốt ngày ở nhà mà không chịu cắt tóc vậy.

- Nhớ tôi không ?

Cậu ta choàng tay qua vai tôi, mặt cười thích thú. Tôi nổi hết da gà khi cậu ta chạm vào mình nên đứng dậy ai ngờ rằng cậu ta kéo tay tôi lại làm tôi mất thăng bằng ngã lên người cậu ta.

Tôi ngã xuống ngồi nghiêm chỉnh trên đùi cậu ta, đang loay hoay tìm cách đứng lên lần nữa thì hai tay cậu ta vòng qua eo tôi rồi siết chặt lại.

- Chị dâu, đừng thế mà. Em chỉ muốn gặp chị thôi.

Cái tên đó là cái tên điên chết dẫm đó, nó... nó làm sao lại ở trường tôi. Tôi lạnh toát người, từng sợi tóc ở sau gáy dựng lên như bị tích điện. Nó tựa đầu lên lưng tôi rồi thì thầm rằng Mạnh Hải, anh trai nó chính là người đã đánh một nhát lên đầu tôi khiến cho tôi hôn mê.

- Tôi không tin, anh ấy quan tâm đến tôi kia mà. Không đời nào có chuyện đó.

Tôi phản bác, cố giãy dụa để thoát khỏi. Nhưng thật không dễ, giống như bị trói vào ghế vậy.

- Tôi có bằng chứng, muốn đi xem không ? Vậy chiều nay tan học, nhớ ở trong lớp cô cho tới khi nào tôi đến thì đi. Thế nào ?

Nó đưa một tay đặt lên đầu tôi xoa tới xoa lui như con cún, lúc đó tôi giận tái mặt mà không có cách nào làm gì được nó. Ai biết khi tôi kháng cự mạnh mẽ cậu ta sẽ lại hù dọa cùng chết với tôi lần nữa không, tôi không dám liều. Thỏa mãn xong, nó liền đẩy tôi đứng dậy còn bản thân thong dong đi mất.

|Yandere| Nếu Anh Ở BênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ