chương 2 : Bất lực và ám ảnh

963 4 1
                                    

Chương 2 – Bất lực và những ám ảnh

Ngày nào nó cũng ám ảnh về quá khứ. Nó không tin những gì người ta – hàng xóm cũ và đám con cái họ kể về nó, nhưng nó bị ám ảnh bởi cái biệt danh “thằng ko chim” trong suốt những năm tháng lớn lên. Nó luôn lo lắng về cái phần sâu kín đó của mình. Từ đó, nó thiết lập thói quen tự dòm ngó. Nó thậm thụt xem mình “còn” hay “mất” mỗi khi có thể. Như thế, nó đã vô tình tạo ra cho chính mình một phản xạ rất bản năng là ngắm nhìn thứ mà chỉ đàn ông mới có…

Nó rất sợ  mình ko phải là một thằng con trai đúng nghĩa. Nó  cố gắng làm mọi việc nặng nhọc nhất ở nhà  giúp mẹ. Ở trường nó xông xáo hơn ai hết. Nó ko từ chối giúp đỡ bất cứ một người nào, bởi nó sợ hãi đến tím tái người khi phải nghe câu khích đểu, hoặc mỉa mai: “Thế mà cũng ko làm được à? Mày có phải đàn ông nữa ko?”. Chính vì thế, bọn con trai rất ghét nó. Ghét nó bởi cái gì nó cũng hơn bọn chúng, học giỏi hơn, hoạt động năng nổ hơn. Nó cứ như một cậu bé hoàn hảo, thầy cô thì cưng chiều còn đàm con gái thì mê mệt.  Vậy là nó lại tiếp tục bị cô lập tại môi trường học tập của mình. Nó không hiểu mình đã làm gì sai để bị bọn con trai ghét bỏ. Sau nhiều ngày suy nghĩ, nó bất chợt “nhận ra” một chân lý rằng: Tất cả bọn con trai đều nghĩ mình là “thằng ko chim”… Tất nhiên,  “chân lý” ấy của nó hoàn toàn không có thật, chỉ là ám ảnh của chính nó về bản thân mình. Ám ảnh tuổi thơ đã để lại dấu tích nặng nề trên tâm hồn nó đến vậy đó. Và chẳng có ai…. có thể giúp nó nhận ra rằng, bọn con trai ghét nó…. chỉ vì nó đã “quá đàn ông” hơn tuổi của chúng rất nhiều…..Đó là một thứ được xem là “sự thể hiện chướng mắt” dưới góc nhìn của những cậu bé mới lớn.

Nó khao khát có  một người cha ở bên cạnh. Nó luôn tin rằng, nếu có cha, cha sẽ chỉ cho nó biết phải làm thể nào để trở thành một người đàn ông đúng nghĩa. Đàn ông đích thực.

Nó mua tất cả  các tạp chí về phong cách đàn ông, đọc để hiểu để làm một người đàn ông cần phải như thế nào?

Nó đến trại tâm thần mỗi khi có thể, để thăm cha và  nhìn ngắm ông, theo năm tháng vẫn luôn chỉ là  kẻ điên dại.

Đã có nhiều lúc nó muốn bật khóc, nó muốn hét lên, nhưng nó ko thể làm thế, nó không cho phép mình làm thế. Bởi vì người ta bảo…. đàn ông ko được khóc bao giờ, phải biết kiềm chế và kiểm soát tình cảm của mình.

Năm 14 tuổi, nó bắt đầu có những biến chuyển lớn trong cơ thể. Đôi khi nó cảm thấy đau ở chỗ đó. Đôi khi nó lại thấy cái đó không như ngày thường. Đôi khi ngủ dậy, nó thấy quần nó ướt. Điều đó làm nó hoảng sợ vô cùng. Nó đã nhốt mình trong nhà và nhịn ăn suốt hai ngày, nghỉ học mất một tuần. Vì nó sợ, mình sắp biến thành “thằng ko chim” như bọn nhóc kia từng nói trong quá khứ. Nó sợ hãi đến tím tái ruột gan. Còn mẹ nó, thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra với con trai mình.

Bởi đơn giản: Bà chỉ là một phụ nữ. Dù mạnh mẽ như thế nào, bà cũng chỉ có thể là một người mẹ và ko thể thay thế một người cha. Hay nói chính xác hơn, bà ko thể là một người cha. Cũng có lẽ bởi, cuộc sống vất vả để sinh tồn, để chiến đấu với chúa, đã khiến bà không nhận ra: Con trai bà chỉ đang dậy thì mà thôi…

Hoa Linh Lan_GàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ