Gào: Nhật ký son môi
8. Thấp thỏm
“Linh lan” – Cái tên của một lòai hoa mà Khánh rất ghét! Một loại hoa trốn chạy của truyền thuyết về những mối tình thất bại. Đau đớn chạy dài trên thung lũng để khi mọc ra cây, nở ra hoa, trông chúng vẫn yếu đuối và ủ rũ. Mọi hình dung về hoa Linh Lan không làm Khánh thấy cảm động, chỉ coi thường một sinh vật yếu ớt ngay từ trong cổ tích. Khánh cũng là một kẻ bị bỏ rơi, cũng trốn chạy tơi bời trong suốt thời trung học. Có thể, Khánh ghét hoa Linh Lan, vì trong truyền thuyết của loài hoa này, cậu vô tình bắt gặp chính mình chăng? Còn cô gái này, cô ta mang tên loài hoa ấy. Cô ta có yếu ớt và là kẻ trốn chạy như vậy không? Cậu không tài nào nhớ ra cô ấy là ai trong mớ ký ức cũ. Có lẽ, phần ký ức về cô gái này, Khánh đã vứt đi từ hồi nào không hay. Chắc rằng nó phải nhạt nhẽo và chán nản. Hẳn nhiên thời cấp hai của Khánh chẳng có gì vui cả.
Khánh cảm nhận được một điệu cười gượng gạo chen lẫn sự thất vọng khủng khiếp của cô gái đó, khi biết rằng Khánh không hề nhận ra mình. Nhưng bắt Khánh lục lại ký ức ở thời điểm này, thật quá mức cực hình đối với cậu. Trong Khánh giờ đây là hai khối u vô phương cứu chữa. Một khối u “nam tính”, và một khối u “nữ giành phần”. Khánh không biết phải làm gì với Kat, phải nói gì với cô ấy, phải giải thích ra sao? Trong giờ phút này, Khánh muốn một mình hơn tất thảy, thì cô gái này – Linh Lan lại ở đây.
Cô ấy không ủ dột, không đáng ghét như một kẻ chạy trốn trong dáng vẻ hoa Linh Lan như cái tên của mình. Nhưng cô ấy đến cùng sự thất vọng và chờ đợi.
- Không nhớ cũng không sao – Linh Lan mỉm cười – Gặp lại bạn cũ sau nhiều năm như thế. Chúng ta thật có duyên – Cô ấy nói.
Điệu cười chuyển biến nhanh hơn bao giờ hết. Nếu một phút trước đây nó còn đong đầy thất vọng, thì bây giờ đã là một nụ cười khác hẳn – tràn đầy hạnh phúc, dịu dàng và chân thật.
Khánh bất giác cảm thấy mình đang tìm kiếm điều gì lạ lắm. Trong đôi môi ấy, nụ cười ấy, và con người ấy… sự thân quen quấn lấy cậu.
- Lạnh không? Cậu muốn đi ăn chứ? – Khánh nhìn Linh Lan chăm chú.
Khánh thấy tội lỗi khi thốt ra câu nói đó nhưng không tài nào rút lại được nữa, và Khánh cũng chẳng hề có ý muốn rút lại. Cậu thật lòng muốn được mời Linh Lan đi ăn, hay chí ít ngồi ở một nơi nào thật yên tĩnh. Có thể dễ dàng mời một cô bạn gái khác đi ăn – chuyện vốn dĩ chưa từng xảy ra trước đó, điều nặng nề hơn lại là trong lúc cậu vừa làm một cô gái yêu cậu tha thiết đau khổ, nằm bẹp trong bệnh viện với một sự tuyệt vọng không kể xiết. Nhưng Khánh không thể nào vượt qua nổi cám dỗ, muốn ngồi cạnh và tựa đầu vào vai Linh Lan. Có lẽ, trước đây, cậu đã mất thăng bằng về cảm giác, những quan hệ chạy lòng vòng chẳng thể sâu sát hơn. Giờ đây, tuy thấp thỏm giữa bờ vực của một kẻ sắp không còn sự sống….thì cái gì đó trong Khánh hồi sinh, hồi sinh như thể nó chưa bao giờ chết đi….Đó là NIỀM TIN. Người ta vẫn nói, niềm tin là thứ mà khi mất đi sẽ chẳng thể nào quay trở lại. Vậy mà cái cảm giác niềm tin trở lại sao tràn lan trong Khánh – một kẻ sắp chết nhiều đến đến như vậy?
