Chương 163: Không phải tới để ôm ấp yêu thương

528 5 0
                                    

  Đêm hôm đó ngửi thấy mùi nước hoa ở trong xe, Hạ Tử Du cũng không hề nhắc với Đàm Dịch Khiêm, cho nên ngày ngày vẫn ấm áp hòa thuận như mọi khi.

Một tuần lễ sau, vào chủ nhật, Robert đến biệt thự chơi.

Hạ Tử Du đã sớm biết Robert sẽ đến Los Angeles, cho nên khi nhìn thấy Robert cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Trên ghế sofa ở phòng khách, Liễu Nhiên ngồi trên đùi Robert, vui vẻ nhìn búp bê mới trong tay.

Hạ Tử Du nhìn Robert cười nói, "Mỗi lần anh tới đều mang quà tặng cho Liễu Nhiên, em chỉ sợ sau này Liễu Nhiên sẽ không nhớ tới anh, chỉ nhớ tới quà anh tặng......"

Robert giống như thật nhìn cô bé nhỏ trong ngực, nghiêm túc hỏi, "Liễu Nhiên, không phải con thật sự sẽ chỉ nhớ mỗi quà chú tặng cho con đấy chứ? Con nói xem, sau này nếu trên đường nhìn thấy chú con sẽ gọi chứ như thế nào?"

Liễu Nhiên nghiêng đầu, "Gọi chú nha?"

Robert nghiêm mặt nói, "Con gọi 'chú' trên đường sẽ có rất nhiều người xoay đầu lại, con phải gọi chú là chú Robert!"

"Robe. . . . . . Chú Đặc biệt?" Dường như có vẻ phát âm không chuẩn lắm, Liễu Nhiên khó khăn đánh vần ra. (Robert = La Bá 'Đặc' LN chỉ nghe đc chữ sau nên mới nói vậy)

Hạ Tử Du cười khẽ, nhìn con gái cưng của mình nói, "Con gọi chú là 'chú Kiều' đi!"

Robert lập tức phản đối, "'Chú Kiều' rất bình thường, sẽ không để lại ấn tượng tốt cho con gái, nếu không có búp bê thì sau này con gái em sẽ quên anh mất........"

Lúc này Liễu Nhiên ngây thơ đáng yêu nói, "Con có thể gọi chú là chú 'củ cải' được không?" (Robert phát âm qua tiếng trung là La Bá Đặc, LN ở đây do nói nhanh nên gọi là La Bặc, mà từ này có nghĩa là củ cải hoặc cây củ cải )

Robert nhíu mày hỏi, "Củ cải?"

Hạ Tử Du lập tức khen ngợi, "Liễu Nhiên thật là giỏi, sau này cứ gọi chú là chú 'củ cải' nha...."

Giữa trán Robert muốn nổi đầy gân xanh: "Liễu Nhiên à, hay là đổi lại gọi tên khác nha......"

Liễu Nhiên bĩu môi, "Nhưng mà Liễu Nhiên thích gọi là chú 'củ cải' hơn ..."

"Hả. . . . . ."

Hạ Tử Du nén cười nhìn vẻ mặt khổ sở của Robert, "Anh không cảm thấy cách gọi này rất đáng yêu sao?"

Ánh mắt Liễu Nhiên mong đợi khiến Robert không cách nào từ chối, "Vậy. . . . . . Được rồi, gọi là chú 'củ cải' đi. . . . . ."

Lúc hai người lớn và một đứa nhỏ đang nói chuyện vui vẻ với con gái thì người người giúp việc lo lắng đi tới trước mặt Hạ Tử Du gọi: "Cô chủ."

Hạ Tử Du thấy thần sắc khẩn trương của người giúp việc, nhíu mày hỏi, "Chuyện gì vậy?"

Người giúp việc nói, "Cô Lệ Toa thư ký của tiên sinh gọi điện thoại tới, nói tiên sinh bị thương. . . . . ."

Cả người Hạ Tử Du ngay lập tức chấn động mạnh.

. . . . . .

Nửa giờ sau, Robert chở Hạ Tử Du tới bệnh viện.

Hạ Tử Du nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm ở trên hành lang bệnh viện, vết thương trên người Đàm Dịch Khiêm hình như cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ có chỗ tay phải bị quấn nhiều lớp gạc trắng còn lại những chỗ khác xem ra cũng không có sao.

"Ông xã . . . . . ."

Hạ Tử Du gọi Đàm Dịch Khiêm, sau đó chạy đến trước mặt Đàm Dịch Khiêm, khẩn trương ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, "Lệ Toa nói anh bị thương, anh bị thương ở đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Robert nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm bình yên vô sự cũng thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc nói, "Thư ký cậu cũng biết làm quan trọng quá vấn đề đi, khiến bà xã cậu lo lắng không yên......"

Đàm Dịch Khiêm lắc đầu, "Anh không sao, chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay thôi."

Tâm trạng đang căng thẳng của Hạ Tử Du lúc này mới nhẹ nhõm đôi chút, cô đưa tay ôm chặt lấy Đàm Dịch Khiêm, giọng nói kèm theo chưa hết nỗi sợ hãi, "Làm em sợ muốn chết, ông xã, em thật sự rất lo cho anh........."

Đàm Dịch Khiêm vỗ nhè nhẹ lên sống lưng Hạ Tử Du, an ủi nói, "Không có chuyện gì cả."

Chú ý tới ánh mắt Đàm Dịch Khiêm thỉnh thoảng nhìn về phía phòng phẫu thuật, Robert thắc mắc hỏi, "Dịch Khiêm, có người đang làm phẫu thuật trong phòng phẫu thuật sao?"

Hạ Tử Du buông Đàm Dịch Khiêm ra, quay đầu nhìn về phía đèn đỏ trên phòng mổ, nghi ngờ nói, "Có người phải làm phẫu thuật sao?"

Đàm Dịch Khiêm mím chặt môi, không trả lời câu nào.

Lúc này, đèn đỏ phòng phẫu thuật phụt tắt, bác sĩ đi từ trong phòng phẫu thuật ra.

Hạ Tử Du và Robert hoàn toàn không hiểu được tình hình hiện nay, sững sờ nhìn bác sĩ đi về phía Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm bình tĩnh hỏi, "Cô ấy sao rồi?"

Bác sĩ nói, "Đàm tổng, tình hình Đan tiểu thư khá khả quan, mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng may mắn không có vết thương trí mạng, chỗ nghiêm trọng nhất là vết thương trên bắp đùi, bởi vì ảnh hưởng đến gân cốt, thời gian tiếp theo cần phải ở lại bệnh viện làm vật lý trị liệu........... Nhưng cũng không cần quá lo lắng, sẽ rất nhanh phục hồi thôi."

Sau khi bác sĩ rời đi, Robert giật mình hoàn hồn, "Dịch Khiêm, cậu đừng nói với tôi người đang nằm trong phòng phẫu thuật lúc này là Đan Nhất Thuần chứ?"

Hạ Tử Du cũng nghi ngờ hỏi, "Ông xã, bác sĩ nói là Đan Nhất Thuần sao?"

--------

Cuối cùng Robert ở lại bệnh viện chăm sóc cho Đan Nhất Thuần. . . . . .

Trên đường về nhà, Hạ Tử Du không hiểu hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Vì sao anh và Đan Nhất Thuần lại bị thương?"

Bầu không khí bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Đàm Dịch Khiêm dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, không hề lên tiếng trả lời Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du lo lắng nói, "Ông xã, anh có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì được không?"

Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn Hạ Tử Du, "Đan Nhất Thuần vì anh mà bị thương."

Hạ Tử Du kinh ngạc, "Nhưng sao lại vậy. . . . . ."

Lúc này tài xế mới mở miệng: "Đúng vậy ạ, lúc đó thật là nguy hiểm. . . . . . Tổng giám đốc vừa định bước lên xe, bỗng có một chiếc không biển số lao về phía tổng giám đốc, bảo vệ cũng không phản ứng kịp....... Thật may là lúc ấy Đan tiểu thư dùng sức đẩy tổng giám đốc ra, tổng giám đốc mới không bị thương nghiêm trọng, nhưng Đan tiểu thư lại không tránh được chiếc xe kia. . . . . ."

Hạ Tử Du im lặng hồi lâu mới hoàn hồn, "Cho nên Đan Nhất Thuần vì cứu anh mà bị thương?"

Đàm Dịch Khiêm không trả lời, hình như cũng đã khôi phục lại sự nghiêm túc lạnh lung vốn có.

Hạ Tử du sợ hãi nắm lấy cánh tay Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, chiếc xe kia tại sao lại muốn đâm vào anh? Có điều tra được là ai không?"

Hạ Tử Du chưa kịp nghe thấy Đàm Dịch Khiêm trả lời, điện thoại của Đàm Dịch Khiêm đã vang lên.

Trong điện thoại di động là giọng cung kính của một người đàn ông: "Tổng giám đốc, cảnh sát đã tìm được chiếc xe kia, nhưng người gây tai nạn đã bỏ trốn. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng ra lệnh, "Tôi muốn anh lập tức phải tìm cho ra được người này, trong hai mươi bốn giờ phải báo kết quả cho tôi."

"Dạ."

Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm kết thúc cuộc trò chuyện.

Hạ Tử Du khẩn trương hỏi, "Ông xã, không bắt được người kia sao?"

Đàm Dịch Khiêm đưa tay ôm Hạ Tử Du vào trong ngực, "Lệ Toa không nên thông báo cho em."

Hạ Tử Du ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm, "Anh bị thương như vậy làm sao có thể không cho em biết chứ?"

Đàm Dịch Khiêm nhìn sâu vào mắt Hạ Tử Du, trầm giọng nói, "Chỉ là một vết thương nhỏ."

Hạ Tử Du đưa tay ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, nghiêm mặt nói, "Nếu như không có Đan Nhất Thuần, giờ phút này người nằm trong phòng giải phẫu có khả năng là anh. . . . . . Không phải chỉ là một vết thương nhỏ, có người muốn hại anh! !"

Đàm Dịch Khiêm hôn nhẹ lên trán Hạ Tử Du, "Được rồi, chuyện này anh sẽ xử lý, chúng ta về nhà ngủ thôi."

Hạ Tử Du băn khoăn nói, "Vậy. . . . . . Đan Nhất Thuần thì sao? Cô ấy đang ở bệnh viện. . . . ."

"Robert sẽ chăm sóc cho cô ấy."

Hạ Tử Du không yên tâm nói, "Vậy sáng sớm ngày mai em đến thăm cô ấy."

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Ừ."

. . . . . .

Tại bệnh viện.

Nửa đêm, Đan Nhất Thuần đau đớn mở mắt ra.

Trong tầm mắt của cô toàn là một màu trắng, sàn nhà màu trắng, trong hơi thở tràn ngập mùi thuốc men của bệnh viện........

Đan Nhất Thuần thần trí hoảng hốt hỏi, "Chỗ này. . . . . . Đây là đâu?"

Robert nằm bên cạnh giường ngủ nghe thấy tiếng của Đan Nhất Thuần liền lập tức tỉnh dậy, thấy Đan Nhất Thuần như muốn đứng dậy, anh vội vàng đỡ Đan Nhất Thuần, quan tâm nói, "Nhất Thuần, em mau nằm xuống đi, em đang bị thương, bây giờ chưa ngồi dậy được . . . . . ."

Không ngờ lại nhìn thấy Robert, Đan Nhất Thuần nhíu mày, "Robert?"

Robert cẩn thận từng li từng tí đỡ Đan Nhất Thuần dựa vào chiếc gối mềm mại sau lưng, nhẹ gật đầu, "Là anh. . . . . . Anh vừa tới Los Angeles tối hôm qua."

Đan Nhất Thuần dựa người vào gối, cảm thấy toàn thân truyền đến từng trận đau buốt, nhờ cảm giác đau đớn này đã giúp cô nhớ lại toàn bộ hình ảnh trong đầu.

Bất chợt Đan Nhất Thuần giật bắn người lên, khẩn trương nói, "Dịch Khiêm đâu? Dịch Khiêm ở đâu? Anh ấy có sao không?"

Robert lo lắng giữ chặt Đan Nhất Thuần, "Nếu như em không ngoan ngoãn nằm xuống, anh sẽ không nói cho em tin tức về Dịch Khiêm."

Đan Nhất Thuần ngay lập tức từ từ dựa đầu vào gối, ánh mắt nhìn chăm chằm vào Robert chờ đợi câu trả lời của anh.

Robert giúp Đan Nhất Thuần kéo chăn lên, rồi mới từ tốn nói, "Dịch Khiêm chỉ bị chút sây sát nhỏ, cậu ta không sao.............."

"Vậy là tốt rồi." Chân mày Đan Nhất Thuần đang nhíu chặt lúc này mới giản ra được một chút.

Robert ngồi ở mép giường thấy Đan Nhất Thuần thả lỏng chân mày, đau lòng hỏi, "Em vừa tỉnh lại không lo cho vết thương của mình mà đã quan tâm hỏi Dịch Khiêm?"

Đan Nhất Thuần lo lắng nói, "Có người muốn hại anh ấy! !"

Robert hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Sau đó Đan Nhất Thuần kể lại chân tướng sự việc cho Robert biết.

Sau khi Robert nghe xong vô cùng khiếp sợ, "Trời ạ, trên thế giới này còn có người dám đụng đến Dịch Khiêm sao? Hắn ta ăn gan trời sao?"

Tổng Giám Đốc xin anh nhẹ một chútNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ