I.Fast-forwarding 5 years of my life

5.1K 397 26
                                    

Irene đã ho trong nhiều ngày và cô thậm chí còn lên cơn sốt từ buổi sáng . Và cô đổ hết trách nghiệm lên việc mùa thu đang tới và nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm gần đây.

Vâng, cô chắc chắn sẽ không thừa nhận bản thân là một người bất cẩn khi không bao giờ nhớ mang theo một chiếc áo khoác hoặc một chiếc áo cardigan lúc đi làm.

Tất cả các đồng nghiệp đều khuyên cô nghỉ ngơi vì đôi lúc cô trở thành một người tham công tiếc việc. Sau cùng, cơ thể cô đã thúc giục cô lái xe và đi tìm một bác sĩ sau khi tan làm.

Có vẻ như cô lại phải hoãn buổi hẹn ăn tối với Onew một lần nữa. Cô luôn quá bận rộn, dù đó chỉ là một bữa tối, anh ấy cũng vậy . Dùng chung một bữa ăn cùng nhau dường như là một nhiệm vụ bất khả thi đối với hai doanh nhân trẻ này.

Người sẽ rầy la cô nhất là một nhiếp ảnh gia tên Kang Seulgi. Cô ấy đã là bạn thân nhất của Irene từ thời trung học. Tuy nhiên cô ấy lại là một cô gái khá vô tư, người thường đi du lịch vì hai mục đích, công việc và giải trí, với từ "yolo" được viết trên khuôn mặt của mình.

Có một điều Seulgi đặc biệt thích cằn nhằn về Irene là- hình dung cô trong tương lai, có lẽ khi cô đã có các nếp nhăn và đã già, và xem xem nếu cô có hối tiếc vì đã dành phần lớn cuộc đời của mình ở nhầm chỗ và sai người không – trong khi cô gái còn lại chỉ có xu hướng đồng tình luôn mà không hề xem xét đến lợi ích và sở thích của mình.

Và Seulgi rất nghi ngờ nếu như Irene thực sự thích làm việc trong một công ty luật như thế, đối phó với tất cả những mặt tối của nhân loại mỗi ngày như vậy.

Irene thề rằng đôi giày cao gót nhọn này đang giết chết cô khi cơ thể cô không cho phép cô sử dụng bất kỳ sức mạnh nào và chiếc váy bó sát của cô đang ngăn cô di chuyển nhanh hơn.

Vị bác sĩ cho cô đơn thuốc khi cô cuối cùng cũng đi vào buồng bệnh, sau khi lảm nhảm những điều tương tự trong suốt 30 phút rồi. Ông ta thậm chí còn hỏi cô về những thói quen và sở thích. Và ông ta nở một nụ cười bí ẩn khi cô bước ra khỏi phòng khám, các y tá cũng nở một nụ cười như vậy.

Vì thế, Irene thề rằng cô sẽ không bị bệnh nữa và cô sẽ không bao giờ trở lại cái phòng khám mà đáng sợ này.

"Em xin lỗi vì tối nay." Cô nhắn tin khi cô đã sẵn sàng để về nhà.

Khi cô về đến căn hộ, cô ngay lập tức nhảy vào phòng tắm để tắm nước nóng và thư giãn. Cô thực sự cảm thấy tốt hơn rồi. Tuy nhiên, là một bệnh nhân rất mong muốn sớm khoẻ lại, cô uống theo hướng dẫn của vị bác sĩ đáng sợ và đi ngủ sớm để nghỉ ngơi tốt.

Một điều khá là hiếm hoi với Bae Joohyun vì mang tài liệu về nhà và thức khuya đọc chúng là một thói quen thường ngày của cô ấy.

"Không sao đâu. Anh cũng phải gặp khách hàng. Chúng ta luôn có thể sắp xếp một ngày khác mà. "Tin nhắn của anh ấy tới sau gần một giờ đồng hồ.

"Em đi ngủ đây Uống vài viên thuốc. Gặp anh sau. "Cô nhắn lại khi đang ngáp.

"Chúc ngủ ngon."

[SHORTFIC][TRANS] Weaving and Straying : 5 Years Ago and 5 Years Later - WenReneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ