Chap 13: Kỉ niệm tươi đẹp

2.1K 132 20
                                    

Tôi không để ai làm em rời xa tôi

Không một ai làm được

Em mãi tôi thuộc về tôi thôi, Triệu Mã.

....

Anh đã mơ một giấc mơ rất dài, gặp cô trong giấc mơ không hận thù, không đau khổ chỉ có tiếng cười mà thôi. Yết thật không muốn tỉnh đậy một phút nào nhưng lúc mở mắt điều đầu tiên anh thấy là cô, nhìn cô có vẻ mệt mỏi. Anh lấy tay sờ lên má cô bàn tay anh lạnh ngắt làm cho cô tỉnh giấc. Cô từ từ mở mắt thấy anh đã tỉnh thì cười dạng rỡ, rồi nói:

- Anh tỉnh rồi... anh thấy trong người đỡ hơn chưa.

-Em lo cho tôi? - Giọng anh pha chút đùa cợt.

Cô chẳng có tâm trạng nào đùa với anh nữa chỉ tay vào mặt anh mà nói :

- Anh giỏi như vậy thì tìm cách thoát khỏi đây đi.

Anh ngồi tựa vách đá nhìn xung quanh, có vẻ anh đang suy nghĩ đăm chiêu sau đó quay sang nhìn về phía cô rồi nói:

- Chờ thêm chút nữa.

Theo phong cách làm việc của anh thì sẽ nhanh có người đến đón anh ngay... bọn thuộc hạ của anh thật chậm để anh gặp chúng thì chúng sẽ không còn mạng nữa đâu... Chết tiệt!

Yết đang mải suy nghĩ thì cô ngả đầu vào phía anh, anh có chút ngạc nhiên nhìn cô. Hiểu ra điều gì đó anh hỏi cô:

- Giúp tôi hút chất độc ra sao.
Cô gật đầu, hai mắt nhắm nghiền dường như đó là sức lực cuối cùng của cô. Mã cười mỉm, mà nói:

- Chúng ta hòa nha.

- Hòa? - Yết không hiểu cô nói hòa chuyện gì.

Cô đưa tay kéo lớp áo che tay mình lộ ra vết sẹo nhỏ theo thời gian đã mờ dần. Làm cho cô và anh nhớ lại kí ức đẹp của họ.

***

10 năm trước

Trường tổ chức leo núi cho học sinh rèn luyện sức khỏe. Năm đó, Mã và Yết học cuối năm lớp 10, Mã đặc biệt không thích leo núi nên quyết định không đi, nhưng cô đã thay đổi quyết định vì có người nào đó. Cô thích anh từ cái nhìn đầu tiên đơn giản vì anh đủ ba tiêu chí: lạnh lùng, đẹp trai, học giỏi mà cô đề ra. Vì thế, Cô đã đưa anh vào danh sách đỏ của cô. Lớp chia ra làm bốn nhóm mỗi nhóm chín, lúc đầu cô ở đội 4 còn Thiên Yết ở đội 3 nhưng cô đã đổi với một bạn để được chung đội với anh.

Cả đường đi cô bắt chuyện với anh mà chỉ nghe một từ "ừ" hoặc "có" đến phát chán. Đến nửa đoạn đường đầu, nghỉ giải lao để ăn trưa, cô ngồi cạnh anh và nói khéo:

- Có chỗ đẹp lắm cậu đi với tớ nhá!

Anh mải nghe nhạc còn không để ý cô nói gì thì đã bị cô kéo anh đi. Cô đưa anh tới chân núi nhìn cảnh mặt trời lặn vô cùng đẹp. Anh đưa máy ảnh ra chụp, rất đẹp khiến cho ai cũng phải rung động. Họ mải ngắm quên thời gian. Lúc này anh nói:

( Yết_ Mã ) Triệu Mã, Em Nghĩ Em Là Gì Của Tôi?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ