Chap 17: Anh yêu Em

2K 150 58
                                    

Mây trời cuối hè thật u ám sự chuyển tiếp sang mùa thu của tạo hóa thật kì lạ...cũng giống như cái kì lạ của tình yêu 10 năm của hai người đang ngủ say trên giường kia.

Mặt trời rồi cũng lên ánh sáng len qua ke cửa khiến cho Mã chói mắt, cô lấy tay che mặt rồi cuối cùng cũng quyết định thực dậy. Vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, nhìn khuôn mặt sơ sác của chính mình cô đột nhiên cười lớn.

Nước mắt cô lại một lần nữa chảy ra không ngừng, nhìn bộ dạng bê tha này của cô khiến người ta phải khiếp sợ. Đau đớn, tủi nhục, cả thể xác và tinh thần cô như thế này đều do một tay anh làm ra. Chỉ mới dịu dàng được vài giờ sao anh lại có thể thêm vài nỗi đau nữa cho cô như thế này chứ.

Từ phòng tắm trở ra cô mặc cho mình chiếc đầm màu tím đính vài bông hoa mà cô xem nó là bộ đơn giản nhất trong tủ quần áo. Nhìn quanh giờ cô mới phát hiện anh không hề tồn tại trong căn phòng này.

Mã xuống nhà thì mẹ Yết cũng không thấy đâu, mà tồn tại của họ cũng không khiến cô bận tâm nữa rồi. Cự Giải trong bếp bước ra tươi cười chào cô rồi bê cho cô một tô cháo ăn sáng. Lòng tốt của Giải lúc nào Mã cũng đáp trả bằng nụ cười hiền hòa. Giải ngồi bên Mã nói:

- Thiếu gia đã đi ra ngoài từ sáng sớm còn phu nhân có vẻ đi cùng với tiểu thư nào đó đi mua sắm rồi ạ.

- Ừ chị biết rồi cảm ơn em nha!- Mã đáp.

Trò chuyện một chút rồi Giải cũng phải đi làm việc, lúc đó thì cô nhận được điện thoại của Ngư, cô nhấc máy nói:

- Alô. 

- Mã Mã cậu huhu....- Đầu dây bên kia.

- Có chuyện gì vậy Ngư.- Mã lo lắng hỏi.

Từ đầu dây bên kia Song Ngư nghẹn ngào cố giữ bình tĩnh để nói cho cô nghe:

- Bảo Bình anh ấy bị tai nạn bên Mĩ...rất nghiêm trọng giờ mình phải làm sao đây!

- Cậu sẽ qua bên đấy với anh ta chứ.- Mã hỏi Ngư.

- Ừ mình đã đặt vé rồi chiều mình đi cậu giữ gìn sức khỏe nha!

Song Ngư lúc nào cũng vậy tuy miệng lúc nào cũng nói lời khó nghe nhưng cậu luôn là người quan tâm đến người khác nhất, cô luôn cảm thấy biết ơn vì điều đó. Mã cười nhẹ cô rất muốn nói ra câu này với Song Ngư nhưng lâu nay chưa có cơ hội:

- Phải sống thật tốt nha, Cậu luôn là người bạn tốt nhất của mình.

Mã cúp máy, cô nhận ra khung cảnh sang hoa tráng lệ này như không thuộc về mình. Từ đầu cô đã không nên đến đây, không nên bắt đầu mọi thứ như thế này. Số phận thật biết trêu đùa cô, cô ngồi lặng trên ghế mắt nhắm nghiền để mặc kệ những gì đang xảy ra.

Chỉ có như vậy mới khiến cho cô vô cùng thoải mái. Tiếng giày cao gót mỗi ngày một nhanh tiếng về phía cô, thì ra đó là mẹ Yết và Ma Kết. Ma Kết trong tay xách vài túi to nhỏ nghi hoặc hỏi cô:

-Nè osin, cô là ai mà sao giám ngồi ở đây.

Cô đứng lên nhìn chằm chằm vào Ma Kết mà không hề chớp mắt, Triệu Mã này không muốn nhịn nữa rồi:

( Yết_ Mã ) Triệu Mã, Em Nghĩ Em Là Gì Của Tôi?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ