Là tôi dại khờ yêu em trước.
Là tôi ngu ngốc bỏ rơi em trước.
Là tôi đáng chết bỏ rơi em một mình...
- Anh xin lỗi - Tôi nắm tay em, kéo em ôm vào lòng.
- Đừng xin lỗi làm gì, anh nghĩ những gì đã xảy ra một câu xin lỗi là sẽ xoá sạch sao? Nực cười, buông tôi ra đi.
- Làm ơn đi Jimin, anh xin lỗi, là anh sai khi bỏ rơi em, là anh sai khi quá yếu đuối không thể bảo vệ được em, là anh nhát chết nên....
- Câm mồm, làm ơn...làm ơn đừng xúc phạm người tôi yêu nữa.
- Vậy là em...
- Tôi không quen anh và cũng không tha thứ cho anh, người tôi yêu là Kim Taehyung.
Tôi chỉ im lặng buông tay để em đi. Chỉ mong rằng em quên đi tôi và có được hạnh phúc khác. Phải, ai đó tốt hơn...tôi nhiều.
Nhưng rồi tôi nghe tin em tự tử. Nhìn cơ thể em lạnh lẽo dần trong bệnh viện mà chân tôi mất đi sức lực khuỵ xuống. Tôi không thể làm gì ngoài việc ôm mặt khóc bên cơ thể em.
Chết tiệt, Kim Taehyung mày không được tích sự gì cả. Không thể bảo vệ em ấy và giờ mày chỉ biết khóc thôi sao.
*Flash back*
- Taehyung oppa...
- Hửm?! - Tôi quay mặt lại để xem đó là ai. "Ồ, không phải là Jimin đáng yêu của tôi đây sao?"
- Em có thể nói chuyện với anh một chút được không?
- Được thôi - Tôi bước theo em ra khu vườn sau trường.
- Em...- Em làm sao?
- Em thích..thích...
- Hửm, thích gì cơ?
- Em thích anh, anh có thể làm người yêu em được không? - Em ấy nói thật nhanh.
- Ể?!
- Ah...không sao, nếu anh không muốn cũng không sao...ưm... - Tôi cuối xuống hôn em.
- Ai nói không muốn chứ, chỉ là em nhanh hơn anh rồi.
Sau hôm đó, chúng tôi đều đi chơi với nhau, nhắn tin mỗi giờ, tôi vui lắm nhưng...vẫn chưa đủ, vì...tất cả đều xảy ra trong bí mật, chỉ hai chúng tôi biết. Mọi người lúc này coi những người như chúng tôi như thứ cặn bã của xã hội, họ chà đạp chúng tôi, chỉ vì chúng tôi không như họ, chỉ vì chúng tôi khác biệt. Tôi không muốn chịu cảnh đó và càng không muốn Jimin bị như thế.
Nhưng mọi chuyện không như tôi nghĩ, vốn dĩ cuộc đời không hề có màu hồng chút nào. Một tên nam sinh trong lớp tôi phát hiện chúng tôi yêu nhau và giờ thì cả trường đều biết chuyện đó. "Thằng chó", tôi thầm nguyền rủa trong đầu.
- Thật là...bây giờ phải làm sao đây?
- Không sao đâu anh, chỉ cần chúng ta bên nhau là được, em cùng anh bước tiếp, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?
- Đương...đương nhiên là không rồi đồ ngốc - Tôi mỉm cười xoa đầu em.
- Em có mua nhẫn cho hai ta này, đẹp chứ? - Em đeo nhẫn cho cả hai rồi cầm hai bàn tay đặt sát nhau đưa lên trời.