Chương 12

2.5K 77 0
                                    

  Phương Vật Viễn miệng cười toe toét giống như nói chuyện với người quen biết,tựa như hai người là bạn tốt nhiều năm.
"Anh tại sao ở chỗ này?" Lý Tĩnh Dao mím môi,trong giọng nói lộ ra tức giận.
Ngay cả sau khi tan lớp cũng không bỏ qua cho hắn sao?
Kể từ khi ngày đó,cơ hồ chỉ cần Phương Vật Viễn cao hứng,bất kể thời gian và địa điểm, Lý Tĩnh Dao phải phụng bồi hắn.
Song,chưa bao giờ một lần ngoại lệ ,là mỗi lần sau khi Phương Vật Viễn rời đi,cảm giác của hắn -- là cả người rửa không đi dơ bẩn.
Là Phương Vật Viễn đem tiểu Dao thuộc về bóng tối lây sang Lý Tĩnh Dao thuần khiết.
Hắn căm hận tên kia,nhưng không có biện pháp,chỉ có thể tiêu cực mong đợi có một ngày Phương Vật Viễn có thể chán ghét thân thể hắn.
"Đây  là xe bus,không có quy định người nào có thể ngồi,ai không thể ngồi đi."

Nắm chặc quyền,Lý Tĩnh Dao sau khi quay đầu, không có ý định để ý đến hắn.
Hắn tin tưởng ở trên xe buýt tên đó sẽ không dám làm gì hắn.
"Tim hắn không có ở trên người cậu,cậu cần gì phải đau khổ dùm hắn vậy?"
Lý Tĩnh Dao sửng sốt một chút,mới hiểu Phương Vật Viễn nói tới ai,hắn nghiêm mặt,cứng rắn nói: "Không liên quan đến anh!"
"Hay là nói. . . . . . Cậu cảm thấy chỉ cần canh giữ ở bên cạnh hắn đã thấy hạnh phúc? Cho dù chắp tay đem hắn cho người ta cũng được?"
Lý Tĩnh Dao không có trả lời, nhưng cũng không có phủ nhận.
"Không nghĩ tới cậu ngây thơ như thế, tất cả lý luận đều là vô dụng,muốn đồ nào chỉ có nắm ở trong tay dục vọng của cậu mới có thể nhận được thỏa mãn! Chỉ cần là đồ tôi muốn,tôi sẽ bất kể thủ đoạn thật nhiều thu vào tay."
"Tôi không giống anh." Lý Tĩnh Dao thản nhiên nói.  

  Trong lòng anh cuồng vọng ích kỷ, chỉ muốn nhận được đồ của mình.
"Nếu như tôi nhớ không sai, lộ tuyến xe buýt này hẳn là hoàn toàn ngược lại nhà cậu,cậu muốn đi đâu?" Phương Vật Diễn nhún vai không tiếp thục đề tài kê.
"Tôi cảm thấy không cần thiết trả lời."
Phương Vật Viễn cũng không kỳ vọng Lý Tĩnh Dao có thể trả lời đàng hoàng.Hắn đón xe bus này là lưu ý đến Lý Tĩnh Dao ngồi xe tuyến đường khác ngày thường, bởi vì tò mò hắn mới đuổi theo.
Hắn không có chú ý tới mình bỏ lại bọn người Mã Kỳ Vĩ đã vội vã chạy lên xe bus, vẻ mặt bọn họ kinh ngạc cũng hoàn toàn không có lưu ý đến,hắn đối với Lý Tĩnh Dao hứng thú vượt qua dự tính ban đầu.
Từ khi bắt đầu trò chơi này, thời điểm hắn không chú ý đã lặng lẽ biến chất, từ từ -- ra ngoài khống chế của hắn.
Xe buýt ngừng lại trước một bệnh viện.
Lý Tĩnh Dao đứng dậy,Phương Vật Viễn thấy thế cũng đi theo hắn xuống xe bus.
Nhìn trước mắt kiến trúc màu xanh thoải mái,Phương Vật Viễn có chút kinh ngạc,làm sao cũng không có nghĩ đến mục đích Lý Tĩnh Dao đến nơi này.

Lý Tĩnh Dao bắt buộc mình không chú ý sự tồn tại của Phương Vật Viễn,hắn thẳng đi lên bệnh viện.
Phương Vật Viễn cước bộ cũng không từng do dự,hắn đi theo phía sau Lý Tĩnh Dao,không khỏi bắt đầu tò mò Lý Tĩnh Dao tới thăm người nào,có quan hệ gì với hắn.
Nhìn thang máy dừng lại trước tầng lầu,Phương Vật Viễn chú ý tới tầng lầu thuộc về người bệnh ung thư.
Lý Tĩnh Dao đẩy ra cửa một phòng bệnh,trên giường bệnh có một người phụ nữ đang nằm.
Tiếng động mở cửa tựa hồ đánh thức người phụ nữ đó,chậm rãi mở mắt ra,quay đầu nhìn về trước.
Lý Tĩnh Dao xoay người,đang muốn nhốt Phương Vật Viễn lại ngoài cửa,người phụ nữ đã mở miệng.
"Tĩnh Dao,con đã đến rồi à,người ngoài cửa là bạn học con sao?"
"Mẹ--"

Lý Tĩnh Dao đang muốn phủ nhận,Phương Vật Viễn đã trước mở miệng.

"Đúng vậy.Bác gái khỏe chứ."
"Khó được con mang bạn đến." Mẹ Lý cười cười, dùng cánh tay gầy gò đỡ thân thể mình.
Lý Tĩnh Dao thấy thế cũng không kịp muốn nhốt Phương Vật Viễn tại ngoài cửa,vội vàng đi đến phía trước đỡ mẫu thân ngồi dậy.
Phương Vật Viễn không đếm xỉa đến Lý Tĩnh Dao tức giận,cũng đi theo vào phòng bệnh.
"Tĩnh Dao,không giới thiệu một chút sao?" Có lẽ là khó được nhìn thấy những người khác ngoài bác sĩ và y tá,mẹ Lý tinh thần có vẻ rất tốt.
"Mẹ --" Lý Tĩnh Dao có chút khó mở miệng, rồi lại không hiểu được làm sao giải thích hắn và Phương Vật Viễn căn bản ngay cả bạn bè cũng không phải.
"Có chuyện gì sao?" Mẹ Lý hoài nghi nhìn con trai.
"Không, không có,mẹ, hắn là -- Phương Vật Viễn." Lý Tĩnh Dao đành phải miễn cưỡng nói.
"Chào,bác gái." Phương Vật Viễn thay đổi xưa nay vô lễ  cuồng vọng,rất chân thành chào hỏi.

"Ừm, Tĩnh Dao là lần đầu tiên đưa bạn đến thăm bác." Mẹ Lý vui mừng mỉm cười."Tới đây ngồi bên này ."
Phương Vật Viễn cũng không có từ chối,ngồi vào bên cạnh Mẹ Lý,hai người rất nhanh nói cười.
Khó thấy dáng vẻ mẹ vui vẻ như vậy, Lý Tĩnh Dao trong lòng thở dài,cái gì cũng không nói.  

[Đam Mỹ/Hoàn] Song Diện Nam SủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ