Chương 21

2.4K 76 0
                                    

  Hắn quay đầu lại,liền thấy Dương Vũ Duệ đang cầm lấy một tấm vải lau máu đọng lại trước ngực hắn,bởi vì động tác không chút dịu dàng,tấm vải còn cố ý xoẹt qua vết thương hắn,đau đến hắn cơ hồ cắn môi.

Phương Vật Viễn trợn mắt nhìn Dương Vũ Duệ một cái,Dương Vũ Duệ đáp lại hắn bằng vẻ mặt vô tội.
"Ơ, tại sao lại chảy máu, không phải rất giỏi sao?"
Khuôn mặt Dương Vũ Duệ ra vẻ kinh ngạc.
Lâm Minh Phong và Trần Chí Minh nhìn thoáng lẫn nhau,trong lòng thấy may mắn mình không phải người ngồi trên ghế để thầy y tế tùy ý mổ xẻ. Đồng thời yên lặng quyết định -- cho dù thật bị thương,cũng tuyệt đối không đến phòng y tế.
Bị loại thầy y tế này băng bó vết thương,vết thương không nặng thêm mới là lạ!
Dương Vũ Duệ rốt cục trừng phạt đủ,sau mới bắt đầu giúp Phương Vật Viễn xử lý vết thương, sau khi hắn lau sạch vết máu,bắt đầu trừ độc vết thương.

"Vết thương không sâu,cho nên không cần vá lại,tôi giúp cậu bôi thuốc,nhớ ngày mai đến đây bôi thuốc." 

  Dương Vũ Duệ băng bó xong, ở trên lồng ngực Phương Vật Viễn quấn thật dày một tầng băng vải,chỉ nhìn thôi,người ta sẽ không biết còn cho Phương Vật Viễn bị thương nghiêm trọng.
Sau khi cố định băng vải,Dương Vũ Duệ cố ý vỗ một cái lên vết thương hắn.
"Có thể."
Phương Vật Viễn cắn răng nhịn rên rỉ, đưa tay cầm đồng phục vừa mới cỡi xuống,trên đồng phục còn lưu lại vết máu.
"Chậm đã,vết thương của cậu trước khi đóng vảy phải cẩn thận,chuyện như vậy nên nhờ người giúp."
Dương Vũ Duệ làm hắn dừng lại động tác.
"Chẳng qua mặc áo mà thôi. . . . . ." Phương Vật Viễn cau mày.Lúc trước không phải chưa từng bị thương nặng qua,vết thương này căn bản không cần cẩn thận như vậy.
"Cậu chỉ cần tác động da thịt nơi đó ,vết thương có thể vỡ ra,nếu cậu muốn vết thương lâu lành, vậy cũng không sao cả." Dương Vũ Duệ vẫn cười dịu dàng.
"Tớ giúp cậu,chúng ta là bạn bè mà --" Lâm Minh Phong lập tức xung phong nhận việc cầm lấy áo trong tay Phương  Vật Viễn.

Mã Kỳ Vĩ đảo cặp mắt trắng dã,tên kia thật ngu ngốc, ngay cả trường hợp nào cũng không nhìn. Thật là -- đi ra phía trước, gõ vào đầu Lâm Minh Phong,cũng ngăn trở hành động của Lâm Minh Phong.
"Cậu làm gì --" Lâm Minh Phong giận giữ nói.
Mã Kỳ Vĩ không để ý tới hắn.
"Viễn,chúng tôi còn có những chuyện khác,đi trước,vết thương của cậu. . . . . . tự mình chú ý." Nói xong kéo tay hai người khác đi,thoáng cái rời khỏi phòng y tế.
"Ơ, xử lý xong nhiều vết thương thật là mệt mỏi,tôi đi trước một bước." Dương Vũ Duệ giả bộ đấm bả vai,đi về phía cửa.
Lý Tĩnh Dao rốt cục bởi vì thanh âm Dương Vũ Duệ mà ngẩng đầu,song,nhìn Dương Vũ Duệ đi tới hướng hắn,hắn bất giác ngây ngẩn cả người.
Gương mặt đó -- cách đây hai năm,chưa bao giờ quên. . . . . .
Là hắn,đêm hôm đó,người đàn ông dịu dàng ôm hắn! Hắn . . . . . .là người đàn ông đầu tiên. . . . . .
Làm sao cũng không nghĩ đến, hắn lại xuất hiện ở trường  học,thậm chí còn trở thành thầy y tế!

Mắt thấy hắn sắp rời đi,Lý Tĩnh Dao bất tri bất giác lên tiếng.
"Thầy--"
"Có chuyện gì sao?" Dương Vũ Duệ dừng bước lại,hỏi thăm.Khi chăm chú nhìn Lý Tĩnh Dao,đồng thời trong tim của hắn đột nhiên hiện lên một loại cảm giác quen thuộc.
Trong sân trường có rất nhiều học sinh như vậy, nhưng . . . . . . thiếu niên trước mắt này, không biết tại sao để cho hắn cảm thấy. . . . . . dường như từng đã gặp nhau ở nơi nào. . . . . .
Nhưng là ở đâu? Người giống như hắn tại sao có thể để cho hắn ấn tượng sâu sắc đây?
"Không, không có gì. . . . . ."
Cho dù gọi hắn lại,bản thân có thể nói gì?
Mặc dù bản thân thủy chung chưa từng quên mất hắn,nhưng dạng không thể nói ra không chừng hắn đã sớm quên mình!
Lý Tĩnh Dao lắc đầu,đi về phía Phương Vật Viễn.
Dương Vũ Duệ nhún vai,cảm giác mình có thể nghĩ quả nhiều,giống như hắn  là học sinh,bọn họ hẳn chưa từng gặp mặt .

Đi tới cửa ngoài,Dương Vũ Duệ quay người đóng cửa ,nhìn bóng lưng thiếu niên,trí nhớ dường như ở một nơi nào đó khuấy động--
Buổi tối mùa hè năm đó,một cuộc gặp gở ngắn ngủi ,thiếu niên giọng nói run rẩy yêu cầu hắn mua bản thân . . . . . .
☆☆☆ ☆☆☆
Lý Tĩnh Dao trầm mặc nhận lấy áo trong tay Phương Vật Viễn,mặc dù hắn cảm thấy mình không cần thiết làm chuyện này,nhưng nhìn lồng ngực hắn bị băng bó lại thật kỹ,hắn không còn cách nào rời đi.
Phương Vật Viễn ngẩng đầu nhìn Lý Tĩnh Dao đang giúp hắn cài nút áo,mặc dù đồng phục Phương Vật Viễn mặc từng được gài chỉnh tề,nhưng hắn không có mở miệng ngăn cản Lý Tĩnh Dao.
Lý Tĩnh Dao buông thỏng mắt,tầm mắt thủy chung rơi vào rên nút áo,ngay cả nhìn về phía Phương Vật Viễn cũng chưa từng.
Phương Vật Viễn chăm chú nhìn hắn,ngay cả chính hắn cũng không hiểu nổi,khi đó tại sao mình xúc động như vậy.
Nhưng  khi hắn nghe được những người đó muốn thương tổn Lý Tĩnh Dao ,một cổ lửa giận trong nháy mắt thay thế tất cả,tức giận để cho hắn mất đi tất cả lý trí. Nhưng tại sao? Tại sao hắn có phản ứng ?

Lý Tĩnh Dao đối với hắn có ý nghĩa gì? Không phải chỉ là trò chơi thôi sao?
Hắn chưa từng đi suy nghĩ sâu xa,cũng không suy nghĩ qua mình chấp nhất với Lý Tĩnh Dao trước nay chưa có đến tột cùng xuất phát nơi nào,nhưng giờ khắc này, hắn lại có chút nghi hoặc.
Hắn không nghi ngờ dục vọng mong muốn Lý Tĩnh Dao,nhưng hắn đối với Lý Tĩnh Dao tựa hồ đã sớm vượt ra dự tình.
Lý Tĩnh Dao cài lại tất cả nút áo,rút tay trở về,Phương Vật Viễn theo bản năng bắt được hai tay của hắn.
"Anh còn muốn làm cái gì!" Lý Tĩnh Dao cau mày.
"Cậu chỉ muốn như vậy thôi ư?"
"Vết thương của anh là tự mình làm ,không liên quan đến tôi."
"Đúng là không liên quan không. . . . . ."
Nghe lời lạnh lẽo của Lý Tĩnh Dao, một tia giận đâm tới,Phương Vật Viễn  níu lấy cổ tay hắn thật chặc .

"Như vậy tôi sẽ làm cho nó trở thành có liên quan. Trước khi vết thương của tôi khỏi hẳn , xin cậu ủy khuất chăm sóc tôi."
"Đó không có ở bên trong giao dịch của chúng ta." Lý Tĩnh Dao cắn răng nhìn chằm chằm hắn.
"Tôi đã nói rồi,tôi muốn cậu. Mà giờ khắc này,yêu cầu của tôi chẳng qua bảo cậu chăm sóc vết thương mà thôi. Hay là cậu thà rằng để tôi ôm cậu?"
Phương Vật Viễn nhếch môi gian tà,cười thật lớn,một tay ôm Lý Tĩnh Dao vào lòng.
"Anh --"
Lý Tĩnh Dao mặc dù không muốn có bất kỳ tiếp xúc với Phương Vật Viễn,nhưng so với bị Phương Vật Viễn ôm,hắn thà rằng lựa chọn chăm sóc vết thương của hắn.
"Buông,tôi đồng ý với anh!"
Có lẽ là sợ đụng vết thương của Phương Vật Viễn,Lý Tĩnh Dao mặc dù chán ghét ngực hắn, nhưng không có giãy dụa quá mạnh.
"Như vậy thì đi." Phương Vật Viễn dứt khoát buông ra  Lý Tĩnh Dao.

"Đi nơi nào?" Lý Tĩnh Dao mới đứng thẳng người,nghe được lời của Phương Vật Viễn bất giác hỏi ngược lại.
"Nếu muốn chăm sóc tôi, vậy không phải nên đến nhà tôi sao.Mấy ngày tới phải làm phiền cậu rồi."
Thấy vẻ mặt Lý Tĩnh Dao kinh ngạc ,Phương Vật Viễn nhàn nhạt nhếch môi cười.  

[Đam Mỹ/Hoàn] Song Diện Nam SủngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ