Ngày thứ nhất

864 72 47
                                    

Xe dừng lại trước tòa nhà chung cư cổ giữa Sài Gòn. Nơi này từng là chỗ ở của các nhân vật cấp cao người Pháp, cái thời bị chiếm đóng. Sau giải phóng được trưng dụng cấp cho các gia đình cán bộ nhà nước. Qua thời gian nơi đây trở nên già cỗi, rẻ mạt giữa thành phố hiện đại. Rồi đùng một cái, người ta thích nét đẹp cổ điển, đùng một cái tòa nhà trở nên vô giá trong lòng Sài Gòn.

Anh bước xuống xe, ngó đông ngó tây vài cái, chỗ này ngay giữa trung tâm, vừa hiện đại vừa cổ kính lại sầm uất. Lòng trào lên không ít sự thán phục đối với anh trai. Chỗ này tốt như vậy lại có thể mua được với một số vốn không đáng là bao. Tòa chung cư cổ nằm lọt thỏm giữa các cao ốc và công trình kiến trúc hiện đại lỗng lẫy. Anh ngước mắt nhìn, chưa muốn vào vội, còn muốn ngắm nét cổ điển say đắm lòng người này một chút.

- Cậu Đằng Thiên! Cậu đến rồi, vào trong đi thôi. Trời sắp mưa đến nơi rồi. - Người quản lý tòa nhà niềm nở đón tiếp.

Vừa vào đến bên trong, mùi cafe thơm nồng đã sộc vào mũi. Chà...cái mùi này rõ là níu chân người ta mà. Anh xoay cái đồng hồ Casio tinh tế, nhưng bình dị trên cổ tay, hai giờ chiều. Tối nay anh có một cái hẹn lúc sáu giờ với em gái, phải khảo sát nhanh lên một chút mới được. Vừa đến trước cửa thang máy liền nghe rào rào như thác đổ, mưa. Cuối năm mà Sài Gòn cứ mưa bất chợt thế này thật phiền chết đi được, nhưng thời gian sống ở Pháp anh lại nhớ mưa Sài Gòn đến nao lòng. Hy vọng mưa tạnh trước giờ hẹn. Đằng Thiên dạo quanh một vòng, cafe cổ điển, quán ăn cổ điển, shop thời trang vintage, một vài hiệu sách, hiệu cắt tóc nhỏ còn giữ lại bảng hiệu từ trước năm 1945. Nơi đây đúng là Sài Gòn còn sót lại giữa thành phố Hồ Chí Minh. Cầu thang bộ hẹp, nhưng còn dùng tốt, đến hoa văn trên tay vịnh cũng vẫn còn đậm chất Pháp chưa qua chỉnh sửa trùng tu. Thang máy thì đã được lắp đặt loại hiện đại trên đúng vị trí của thang máy xưa. Không có gì để chàng trai trẻ này phàn nàn.

Trời vẫn còn mưa, anh mời quản lý vào một quán cafe fim đậm chất xưa cũ nhâm nhi một chút. Xe vẫn đậu bên ngoài, nhưng không việc gì phải vội, trời mưa ngồi trên tầm cao ngắm thành phố hiện đại giữa một nơi cũ kỹ không dễ gì tìm thấy. Anh hai thật sáng suốt khi tự nhiên nổi hứng quyết định mua chỗ này.

- Đẹp thật!

- Haha... Cậu Đằng Thiên quả là biết thưởng thức! Nhưng chỗ này chưa phải là đẹp nhất đâu.

- Còn chỗ nào khác sao? - Anh đưa ánh mắt lãng đãng nhìn về phía xa bên ngoài.

- Trên tầng áp mái cuối cùng còn có một căn hộ, cửa sổ hình vòm của nơi đó view khỏi phải chê.

- Chỗ đó là quán cafe à? Tôi cứ tưởng tầng áp mái không được sử dụng?

- Đúng là không được sử dụng. Căn hộ đó của một gia đình cán bộ nhà nước, sau đột nhiên rời đi, cũng không bán lại cho ai. Chỉ bỏ không ở đó, nhưng mỗi tháng vẫn đóng đầy đủ các loại tiền duy trì. Thành thử ra không ai thuê mướn gì được cả, chỉ là tôi có chìa khóa quản lí, lâu lâu có thể vào đó kiểm tra rồi tiện mắt ngắm nhìn. Nhưng giờ toàn bộ chung cư này đều thuộc quyền sở hữu của anh trai cậu, kể cả nơi đó, nếu cậu thích có thể đi xem.

Những ngày lạc nhau giữa Sài GònNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ