Ngày thứ mười lăm

109 19 7
                                    

Bàn tay Di Yên luồn ra sau gáy, những ngón tay gầy guộc nhưng xinh đẹp đang thoăn thoắt xoắn mấy lọn tóc lại với nhau. Mớ sợi mỏng manh ấy cuối cùng tạo thành một búi trông như hoa hồng, yên vị. Cái cổ thon thon trắng nõn nà, lộ liễu khoe khoang vẻ đẹp. Mấy cọng tóc tơ lưa thưa rủ xuống trán Di Yên, càng khiến gương mặt cô trở nên dịu dàng.

- Em định làm gì vậy?

Đằng Thiên chống tay kê gò má, ánh mắt dõi theo người yêu cũ. Đây là lần thứ hai anh thấy cô búi tóc, trông thật quyến rũ. Hồi còn học cấp ba, Di Yên không bao giờ búi tóc, giờ thể dục cũng chỉ túm mớ rắc rối ấy về phía sau, đậm một nét dịu dàng.

- Em định tìm mấy thứ!

Cô di chuyển xe lăn về phía kệ tủ sát vách. Bụi phủ trên bề mặt, bám trong từng khe hở, lấp kín bản lề. Hộc bên dưới kéo ra mang theo tiếng lộc cộc, đựng một mớ giấy tờ mốc meo, vết ố loang lổ. Di Yên, ho lên mấy tiếng, bụi làm phổi cô khó chịu. Đằng Thiên kéo xe lăn lùi lại, miệng cười cười tỏ ý trêu ghẹo. Anh đập mạnh vào mớ giấy vô tri vài cái cho bớt bụi rồi đặt tất cả lên bàn. Hóa đơn tiền điện, hóa đơn tiền nước, hóa đơn dịch vụ, và nhiều loại chứng từ vô dụng khác từ cách đây vài ba năm rồi.

- Giấy khai sinh của em nè! - Di Yên reo lên.

Tờ giấy khai sinh nhàu nát, thậm chí còn nham nhở. Mấy dòng chữ được đánh máy bằng họ hàng bà con với cái thứ đồ cổ nằm trên bàn. Mực lem luốc nhưng vẫn còn nhìn rõ, dòng họ tên in đậm viết hoa đập vào mắt người nhìn, ghi khắc.

- Passport của em nè! Nhớ quá đi!

Đằng Thiên tinh nghịch, giơ tay cướp lấy, mở ra xem. Di Yên cũng ghé đầu, tựa vào vai anh, nhìn những con dấu thị thực màu sắc. Những nơi cô đã từng đi qua, những nơi cô đã từng ghé lại, bầu không khí cô đã từng hít thở: Việt Nam, Mỹ, Monaco...

Sau khi Đằng Thiên đi du học, Di Yên ở lại Sài Gòn, một mình trong nỗi nhớ. Nếu anh tìm Sài Gòn giữa Paris thì cô tìm anh, tìm kỷ niệm giữa Sài Gòn. Cô thường một mình ghé quán cafe anh yêu thích, ngồi một góc quen thuộc, ngắm nhìn thành phố. Ngắm những con đường anh từng yêu, ngắm bầu trời lơ đễnh, ngắm những cơn mưa bất chợt, ngắm dòng người không có anh. Khi người ta yêu, người ta thường không biết mình sẽ nhớ nhiều đến thế, cũng không biết bản thân sẽ yêu nhiều đến thế. Cô nhớ anh, nhớ Sài Gòn có anh. Cô yêu anh, yêu cả Sài Gòn anh yêu như thế.

Một năm sau, bằng nỗ lực miệt mài, Di Yên nhận được học bổng. Cô gái nhỏ một mình lên máy bay, đến một đất nước xa lạ. Cô không đi tìm Đằng Thiên, cô đi tìm ước mơ, tìm tương lai cho bản thân mình. Nước Mỹ xa vạn dặm, nơi đây cũng không có Sài Gòn. Những tưởng xa thành phố kỷ niệm sẽ thôi những mùa nhớ, những tưởng không nhìn thấy sẽ thôi yêu thương, nào ngờ càng xa lại càng nhớ, càng không thấy lại càng mãi quanh quẩn kiếm tìm.

Di Yên đi làm thêm để tự mình chi trả sinh hoạt phí, may mắn được nhận vào làm ở quán phở gần trường. Cô bé du học sinh người Việt chăm chỉ thông minh lại lễ phép, khiến thực khách và cả ông chủ đều hài lòng. Mỗi ngày cô đều được nói tiếng Việt, mỗi ngày cô đều nhớ anh. Người Việt ở đây rất thân thiện, họ cũng hay nói về Sài Gòn, nhưng là Lý Đô Sài Gòn nằm ở một bang khác trên đất Mỹ, không phải Sài Gòn của cô và anh. Nếu có thời gian rảnh, cô sẽ lắng nghe họ trò chuyện, những câu chuyện về một Sài Gòn chưa từng đặt chân tới. Đôi khi cô tự hỏi, anh có thích một Sài Gòn như thế?

Những ngày lạc nhau giữa Sài GònNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ