Mãi đến chiều thì việc trục chiếc xe bị nạn mới hoàn tất. Trước đó thì xác nạn nhân đã được đưa lên, đặt nằm trong chiếc xe cấp cứu của bệnh vện chờ sẵn trên đường.
Quang cũng có mặt để giúp bạn, bởi lúc ấy Henri Phạm gần như không còn đứng nổi trên đôi chân nữa. Anh ta cầu viện tới Quang:
– Toa phải ở đây với moa, chờ đến khi ba má moa ra tới. Moa không còn tâm trí đâu mà lo nữa...
Quang siết chặt tay anh ta:
– Cậu yên tâm, Thu Vân cũng như em mình mà. Cậu có thể về khách sạn nghỉ ngơi, để mình theo xe cấp cứu về bệnh viện và làm các thủ tục cho đến khi ba má cậu ra tới mình sẽ bàn giao.
Nhìn chiếc xe mui trần bẹp dúm, Quang bất nhẫn. Mới buổi sáng đây cả bọn anh và cả bàn dân thiên hạ ở bãi sau còn trầm trồ, lé mắt bởi chiếc xe đẹp mê hồn này, mà bây giờ...
Henri Phạm cố lê bước theo Quang đi về phía chiếc xe chở xác, anh nói:
– Moa cũng phải theo nó tới phút cuối...
Quang kè một bên bạn mình tới chỗ xe. Tài xế lái xe cấp cứu mở cửa trước cho hai người ngồi, nhưng Henri Phạm yêu cầu:
– Cho tụi tôi ngồi sau với em gái tôi.
Cửa sau chở xác luôn khóa kín, nên tài xế phải tự tay mở khóa và dặn hai người:
– Xác đã quấn vải kín, hai cậu đừng mở ra.
Cửa vừa được mở, Henri Phạm yếu nên được Quang đỡ lên trước, rồi anh mới theo sau. Bỗng cả hai người đều kêu lên:
– Thu Vân đâu?
– Xác đâu?
Trong khoang xe không hề có cái xác vừa mới đem lên cách đó hơn mười lăm phút!
Nghe họ kêu, cả nhóm người đang trục xác và xe đều chạy lại và sửng sốt khi cái xác đã biến mất không để lại dấu vết gì! Người tài xế quả quyết:
– Chỉ có tôi ở đây với cái xác, sau khi đưa vô khoang sau rồi đích thân tôi khóa cửa lại, chìa khóa do tôi giữ, như vậy làm sao mất được?
Quang lặng người đi. Trong đầu anh cảm giác như nghe có một âm thanh kỳ dị, giống như tiếng khóc thảm thiết của ai đó... Nhưng âm thanh đó chỉ thoáng qua rồi tắt lịm...
– Thu Vân?
Quang nói ngay âm thanh mình vừa nghe được và kết luận:
– Hình như... cô ấy đang ở gần đây?
Người trưởng toán cấp cứu hỏi:
– Anh nói cô nào?
– Cô gái chết trong tai nạn.
Họ cười ồ lên:
– Giàu trí tưởng tượng quá cha nội ơi!
Quang không quan tâm tới sự chế nhạo của họ, anh đi quanh đó tìm kiếm... Lát sau anh nhặt được một mảnh vải, cầm tới hỏi Henri Phạm:
– Có phải cái này là một phần bộ áo váy của Thu Vân không?
Vừa nhìn thấy Henri Phạm đã kêu lên:
– Đúng rồi, vạt áo của nó!
– Như vậy xác chết đã ra ngoài xe rồi!
Nghe Quang nói, người trưởng toán cứu hộ quay sang hỏi tài xế.
– Anh có khóa chặt cửa thùng xe không?
Anh tài xế gân cổ lên:
– Chắc chắn mà! Mà cái xác đã giập nát làm sao... làm sao có thể tự bò ra ngoài được?
Quang vẫn quả quyết:
– Tôi có cảm giác cô ấy còn ở đâu đây...
Đích thân anh tìm quanh đó và thậm chí còn mở rộng ra một phạm vi xa hơn. Cuối cùng đành thất vọng quay lại và bảo:
– Chịu thôi.
Henri Phạm suy sụp hoàn toàn, anh ngồi hẳn xuống vệ đường vừa rên rỉ:
– Trời ơi, nó chết mà cũng không còn xác, sao trời ác với em tôi quá nè trời!
Anh ta cứ gào khóc như vậy suốt, khiến cho mấy người cứu hộ phải ái ngại, họ hỏi ý Quang rồi lẳng lặng rút lui cùng với xác chiếc xe bẹp dúm.
Khi họ đi rồi Henri Phạm quay sang hỏi Quang:
– Bây giờ mình phải làm sao đây?
Quang cũng chỉ biết thở dài:
– Mình cũng chẳng biết làm sao. Có lẽ phải đợi hai bác ra rồi sẽ tính.
Anh ta kéo tay bạn đứng dậy:
– Cậu phải về khách sạn đợi hai bác ra, kẻo hai bác ra mà không gặp cậu họ sẽ càng sốt ruột hơn.
Henri Phạm miễn cưỡng đứng lên đi bộ cùng Quang. Vừa đi được mấy bước bỗng Quang dừng lại và nói:
– Rõ ràng mình nghe có tiếng khóc của ai đó! Cậu nghe thử xem...
Henri Phạm lắng nghe kỹ và lắc đầu:
– Mình đâu có nghe gì?
Quang không tin vào tai mình, bởi càng lúc âm thanh nức nở càng rõ hơn trong đầu...
