Chap 6.

289 47 6
                                    

Mấy ngày hắn ở nhà, chiến thuật dính người được áp dụng triệt để. Y đi 1 bước hắn liền theo 1 bước. Kè kè bên y. Y cũng không ý kiến. Dạy hắn trồng rau, dạy hắn chăm thỏ. Cũng thử dò kinh mạch hắn, xem nguyên nhân bệnh của hắn là từ đâu mà tới.
Nguyên nhân không khác so với y đoán. Chỉ là y còn phát hiện ra 1 điều. Hắn nhanh nhẹn, có căn cơ võ công, như đã luyện qua thời gian dài. Nhưng...nội lực trống rỗng. Kinh mạch còn thương tổn 1 cách nghiêm trọng. Rõ ràng là bị cưỡng chế cắt đứt. Không những hủy đi 1 thân nội công của hắn, còn làm hắn trọng thương. Không chừng còn muốn giết chết hắn. Hắn đã làm gì để người kia ra tay độc ác như vậy?

- tiểu Khải.
- a?
- ngươi có chút kí ức gì về chuyện trước khi ngươi đến nơi này không?
"không có".
- vậy ngươi làm sao đến được đây ngươi nhớ không?
"không biết. Tỉnh dậy liền ở đây".
- cũng là Y Nhân đã cứu ngươi?
- ừm.
Chứng câm của hắn cũng là do kinh mạch tổn thương tạo thành. Hắn vẫn có khả năng phát ra âm thanh. Bộ phận thanh âm liền không có vấn đề gì đi. Vậy nếu y có thể trị nội thương trong người hắn, hắn sẽ nói lại được chứ? Thanh âm của hắn dễ nghe như vậy, nói chắc hẳn sẽ rất hay đi. Nghĩ vậy y lại khẽ mỉm cười 1 cái.

Hắn nhìn y ngơ ngác 1 chút, không hiểu vì sao y lại cười. Hắn cũng chưa có làm gì a.
- tiểu Khải, thỏ thỏ đi đâu rồi?
"không biết a."
Sau mấy ngày tiểu bạch thỏ kia đã quen với 2 người. Chạy đi chơi cũng sẽ biết đường về. Tối sẽ tự động leo lên giường, rúc vào lòng y mà ngủ. Chiếc chuồng hắn làm kia cư nhiên liền để không. 2 người cũng không quản nó nhiều. Muốn chơi liền chơi, dù sao thì nó cũng khá thông minh, trước kia lại thuộc về rừng núi, không thể quá bó buộc nó như đối với thỏ nhà. Hôm nay chỉ là y tiện miệng nên hỏi 1 chút thôi. Thấy hắn rất nhanh đã nói không biết liền muốn trêu hắn 1 chút.
- ngươi làm cha như vậy sao? Nhi tử đi đâu cũng không biết.
- a...???
Hắn lại nghĩ y thực sự có y trách cứ. Khuôn mặt ngây ra 1 chút.
"Ta đi tìm".

Y lại không nghĩ hắn phản ứng nhanh như vậy. Viết vào tay y 3 chữ liền chạy mất dạng, đúng là ngốc vẫn hoàn ngốc. Nghĩ 1 lát y cũng không quan tâm nữa. Từ từ đi vào nhà.

Không nghĩ đến hắn đi 1 cái liền đi đến chiều không thấy về. Biết là thỏ kia tính hiếu động, muốn tìm không dễ. Nhưng nếu hắn xuất hiện thì nó sẽ nhận biết mà chạy về chứ. Sao có thể đi lâu đến như vậy? Y vừa muốn đứng dậ đi tìm thì lại nghe Thẩm bá mẫu hớt hải chạy lại.
- tiểu Dương, tiểu Dương. Không xong rồi. Ngươi mau đi coi.
- bá mẫu. Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
- Lý Cửu hắn bắt đâu được 1 con thỏ, đem giết thịt. Vừa giết xong tiểu Khải liền nhìn thấy, nói nó là con thỏ nha các ngươi. Tên Lý Cửu không nhận, vậy là liền loạn thành 1 đống.
Y nhíu mày chưa lên tiếng. Nhưng khuôn mặt lại lạnh đi mấy phần. Giết thỏ của y? Y và tiểu Khải nuôi con thỏ đó không phải 1, 2 ngày. Y lại hay có thói quen ôm nó theo bên người, người trong thôn ai mà chẳng biết. Tên kia cư nhiên dám giết nó. Rõ ràng là muốn trả thù chuyện lần trước. Tha cho hắn 1 lần, hắn liền nghĩ y vô dụng?
- Thẩm bá mẫu, người đưa ta đến đó.

Lúc Thẩm bá mẫu đưa y đến đó, tên Lý Cửu kia đang gân cổ chửi đổng. Không những nói thỏ này không phải của hắn. Nói hắn nhận bừa. Còn dám nói hắn là tên khuyết tật ngu dốt gì đó. Lời nói càng ngày lại càng trói tai. Ở đó có không ít người, nhưng lại không ai dám nói gì, không ai dám làm gì.
- trong rừng bao nhiêu thỏ như vậy, dựa vào đâu ngươi nói nó là thỏ của ngươi? Mà của ngươi thì sao? Chạy loạn bị ta bắt được thì ta giết thôi. Ngươi làm gì được ta chứ? Tên vừa câm lại vừa ngu dốt như ngươi còn muốn cãi nhau? Cãi đi, liền cãi đi.
- thỏ là ngươi giết?
Y điềm đạm đi đến bên cạnh hắn. Nhẹ nhàng cất giọng hỏi. Ngữ khí và khuôn mặt đều 1 biểu cảm lạnh băng.

[Khải Thiên] Huyết Lệ ChâuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ