Thiên Tỉ chầm chậm, vừa sờ sờ xác định vị trí vết thương, vừa cẩn thận băng lại vết thương trên tay Tiểu Khải. Vết thương này là do lúc đó hắn cầm gậy tấn công con lợn rừng bị thương. Cũng không nghiêm trọng, chỉ bị cứa đứt 1 đường trong lòng bàn tay.
- đau lắm không?
- ư...ư...(không đau).
Y mỉm cười nhẹ nhàng nói.
- ngươi cũng là hảo hung đi. 1 gậy liền đâm chết nó rồi.
Hắn cầm tay y viết lên.
"Ta sợ nó làm ngươi bị thương".
- ta biết. Đó là lí do ta nói ta tin ngươi.
"Sẽ không có lần sau".
- sao?
"Lần sau không để ngươi làm vậy".
- sao chứ? Ngươi có thể bảo hộ ta bình an mà. Ta không sợ, ngươi sợ gì chứ?
"Ta có thể cũng không để ngươi nguy hiểm".
- lần này làm được, lần sau cũng sẽ làm được. Ngươi không cần sợ.
"Không được là không được".
Viết xong hắn liền không nghe y nói nữa, quay lưng liền bỏ ra ngoài. Y gọi theo mấy câu hắn cũng không quay lại. Cái này gọi là...giận sao?
Y nhẹ cười, đứng dậy muốn ra cho thỏ con ăn. Không nghĩ vừa đi vài bước đầu gối liền đập vào ghế. Đau có chút bất ngờ làm y khẽ kêu lên. Sao có thể chứ? Y sớm đã quen với bày trí trong nhà, giờ cư nhiên có thể bị đụng trúng sao?Nhưng y chưa kịp suy nghĩ nhiều hắn đã phi đến. Lo lắng mà ư ư a a 1 hồi. Lại kéo y ngồi xuống ghế, kéo quần y cao qua đầu gối xem xét.
- ta tưởng ngươi giận rồi, không thèm để ý ta nữa.
Hắn không đáp lời y, chăm chăm nhìn đầu gối y dần dần sưng đỏ. Tâm mi nhíu lại, vẻ rất khó chịu. Xoa xoa 1 chút lại thổi thổi 1 chút.
Y bật cười thích thú.
- ta cũng không phải hài tử 3 tuổi. Đụng 1 cái liền ăn vạ. Ngươi buông được rồi, còn phải cho thỏ thỏ ăn nữa.
"Ta đi".
Thiên Tỉ biết hắn muốn nói hắn đi, y phải ngồi lại đó. 1 bước cũng không được đi. Tốt nhất là đừng có đứng dậy. Y chỉ mỉm cười không phản đối.1 người ngồi trong nhà rảnh rỗi, 1 người ngồi ngoài sân chăm chú cho thỏ ăn.
- tiểu Khải, mọi người làm gì con lợn rừng đó rồi?
Tuấn Khải suy nghĩ 1 chút, phát hiện ra mình không biết, liền không ý kiến gì. Từ lúc giết con lợn rừng đó xong hắn cũng chỉ để ý đến y. Đâu biết mọi người làm gì.
- ta thực sự tưởng tượng không ra cảnh ngươi 1 gậy liền giết chết con lợn đó. Nếu biết ngươi làm được ta liền không cần nghĩ lắm thứ như vậy. Trực tiếp kêu ngươi xông lên đâm chết nó là được rồi.
Hắn không ý kiến. Vẫn im lặng cho thỏ ăn. Hắn còn không bao giờ nghĩ mình có thể làm được. Đang thất thần nghĩ đã nghe tiếng người ngay gần bên tai.
- ngươi cho nó ăn nữa nó liền bội thực mà chết.
- a...
Hắn giật mình suýt chút nữa té ngã.
Y cười cười.
- đi, đưa ta đi coi náo nhiệt.
Hắn nhìn y, khuôn mặt có chút ngờ ngệch. Sau đó đáp 1 tiếng. Rồi đứng dậy. Y còn đang muốn bước đi đã giật mình vì bị hắn nhấc lên khỏi mặt đất.
- ngươi làm cái gì? Thả ta xuống.
Hắn cõng y trên lưng nhất quyết lắc đầu.
- ta đi được rồi. Ngươi thả ta xuống.
Hắn vẫn nhất quyết lắc đầu.
Vì y đang gục ngay trên vai hắn nên có thể dễ dàng cảm nhận được. Y không nói được hắn, chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
- sẽ nặng đó.
- ư...ư...
- không nặng sao? Vậy được, sau này mỗi lần đi đâu sẽ đều gọi ngươi cõng.
Y chỉ là trêu chọc hắn, hắn lại rất hứng thú mà gật đầu. 1 tay đỡ y, 1 tay siêu vẹo mà viết vào lòng bàn tay y.
"Cả đời này đều cõng ngươi".
- cả đời...
Y nhỏ giọng thất thần nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khải Thiên] Huyết Lệ Châu
De TodoY là con trai độc tôn của 1 vị đường chủ danh tiếng, y thông minh, tài giỏi hơn người, được người người ca tụng, người người ngợi ca. Trải qua cuộc sống gần như ai cũng phải mơ ước. Nhưng hết thảy đều kết thúc khi môn phái bị chính y hại diệt môn. Y...