Chương 70: Thổi vết thương

2.2K 68 8
                                    


"Không có sơn Lăng Bài"

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.

Bình sơn đặt ở bờ tường này từ đâu mua được?

"Đúng vậy." Ông chủ nhìn thấy trên váy cô dính thuốc màu, cho rằng cô thích nó, không phải hiệu này thì không mua, liền nói: "Nghe nói có nhà xưởng sản xuất loại sơn này, có điều hơi xa, nếu không phải cô rất thích nó thì ai sẽ đi mua?"

Cách nơi này rất xa mới có nhãn hiệu này, người rất say mê nó mới đi mua, làm sao người kia lại cam lòng bỏ nó vào nơi hoang dã như vậy.

Đổi lại là cô, nhất định không nỡ lòng vứt lung tung.

Thời Tiểu Niệm đứng trong cửa hàng, bỗng nhiên hồi ức xuất hiện trong đầu cô.

"Thiên Sơ a Thiên Sơ, chờ anh khôi phục thị lực nhất định phải xem em vẽ tường, em vẽ anh rất nhiều a."

"Tiểu Niệm vẽ nhất định rất đẹp."

"Đó là đương nhiên, em nói anh nghe, em dùng sơn Lăng Bài đó, chỉ có loại sơn này thì hoạ sĩ mới vẽ tốt nhất."

Sơn Lăng Bài?

Lẽ nào những bình sơn kia là do Mộ Thiên Sơ mua? Làm sao có thể?

"Mua xong chưa?" Cung Âu từ bên ngoài đi vào, thân hình cao lớn bị cửa chặn lại, trán đụng vào cửa.

Hắn lập tức chửi một tiếng, ôm trán lui ra ngoài.

Cái cửa chết tiệt.

Thời Tiểu Niệm bị âm thanh của Cung Âu làm bừng tỉnh, thoát khỏi dòng suy nghĩ, vội vàng nói, "Không mua, nơi này không có loại đó, chúng ta đi trước ăn cơm đi."

Nói xong cô đi về phía Cung Âu, bỏ qua ý nghĩ hoang đường trong đầu, nhất định không phải là Mộ Thiên Sơ.

Hắn đã quên cô, làm sao có thể nhớ sơn Lăng Bài.

"Chết tiệt" Cung Âu vừa đi vừa vuốt cái trán, tức giận lườm cô một cái, "Em nhìn xem, tại em muốn mua sơn mà tôi bị đụng đầu."

Hắn rất cao, đi không nhìn cửa sao lại trách cô.

Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm vẫn là kéo tay hắn xuống, nói, "Tôi xem cho, có nghiêm trọng không?"

Hôm nay hắn cùng cô làm nhiều chuyện như vậy, cô không thể không biết tốt xấu như vậy.

Nghe vậy Cung Âu lập tức thả tay xuống, cúi người về phía cô, môi như muốn dán lên mặt cô, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn đột nhiên lại gần, phản xạ có điều kiện né sang bên cạnh.

Cung Âu bất mãn lườm cô, "Em trốn cái gì, tôi đáng sợ như vậy sao"

"Anh đừng động, tôi khó nhìn." Thời Tiểu Niệm tìm lý do nói.

Cung Âu khom người đứng trước mặt cô, không lộn xộn nữa.

Thời Tiểu Niệm đứng trước người hắn, chỉ thấy trên trán hắn có vết đỏ, không ảnh hưởng gì đến gương mặt anh tuấn của hắn.

Cung Âu nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô hỏi, "Thế nào rồi?"

"Vẫn tốt, chỉ để lại chút dấu đỏ, không bị rách da"

Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở DướiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ