Buổi tối ngày hôm ấy, Jisoo không trả lời tin nhắn của Jinyoung nữa. Cô biết mình không có tư cách gì để giận dỗi, nhưng mỗi khi nhìn vào điện thoại và thấy tên anh, những hình ảnh về anh và Nayeon lại hiện lên trong đầu cô vô cùng rõ rệt.
"Unnie, chị ổn không?"
Lisa ngồi trên nền đất, nó cẩn thận chạm vào tay Jisoo, sợ rằng mình sẽ vô ý làm chị đau. Vết bỏng hôm trước còn chưa lành lại, đến hôm nay lại bị mảnh thủy tinh cứa vào, Lisa tự hỏi bao giờ vận đen của Jisoo mới kết thúc.
"Muộn rồi, em đi ngủ đi!"
Jisoo tìm cách đuổi khéo Lisa. Cô cảm thấy mệt mỏi, mệt đến mức hít thở thôi cũng cần rất nhiều cố gắng. Lisa gật gật cái đầu như một chú cún. Con bé định đứng dậy trở về phòng, nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu, nó lại ngồi lại bên Jisoo.
"Unnie, thích một người... cảm giác như thế nào?"
"... Đau lắm."
"Vậy có lẽ... em cũng hiểu cảm giác của chị."
"Bambam rất tốt, cậu ấy sẽ không khiến em đau lòng đâu."
"... Unnie, chị nhầm rồi. Từ trước tới giờ người cậu ấy thích là Sana, không phải em."
Jisoo im lặng trước giọng nói run run của Lisa. Cô cảm thấy con bé thật đáng thương, vậy nhưng cô lại không biết nên an ủi sao cho phải khi chính mình cũng chỉ là kẻ mãi ôm lấy những đau đớn. Chỉ là Lisa của cô tốt quá, con bé quá tử tế, quá trong sáng, quá lương thiện, cô không đành lòng thấy nó phải chịu tổn thương vì cái thứ gọi là tình yêu.
"Lisa, em là cô gái rất tốt, em có bọn chị là đủ rồi, bọn chị yêu thương em là đủ rồi."
Jisoo đưa tay xoa đầu Lisa. Cô biết, những năm tháng cùng là thực tập sinh giữa bọn họ nếu đem ra so sánh với cả tuổi thơ ở bên Bambam của Lisa sẽ chẳng là gì, nhưng dù vậy, Jisoo vẫn muốn yêu thương và che chở cho Lisa bằng tất cả những gì cô có thể. Nếu người ấy không yêu con bé, cô sẽ yêu nó. Cô đã đánh mất Nayeon rồi, cô không muốn mất Lisa hay bất cứ người nào nữa cả.
Lisa mỉm cười trước lời động viên của chị. Nó đứng dậy trở về phòng, không quên xoa đầu trêu chọc Dalgom như mọi lần trước khi đi. Tới khi cánh cửa phòng khép lại, Jisoo mới cho phép mình buông tiếng thở dài mệt nhọc. Cô ước gì mình có thể ngủ một giấc thật dài, đến khi tỉnh dậy đã không còn nhớ bất cứ chuyện gì về ngày hôm nay.
Điện thoại Jisoo đổ chuông. Cô cúi nhìn màn hình, là Jinyoung gọi. Đắn đo một hồi, Jisoo cũng quyết định bắt máy. Jisoo nhắm nghiền mắt, cô tự vẽ ra một nụ cười giả tạo cho mình trước khi lên tiếng.
"Em đây!"
"... Em đang ngủ à?"
"Không có, em đang chơi với Dalgom thôi."
"Vậy... em xuống nhà một chút được không?"
Jisoo giật mình. Cô im lặng hồi lâu, mãi mới nhớ ra mình đang nói chuyện điện thoại mà vâng dạ một cách máy móc rồi tắt máy. Jinyoung đang ở bên dưới sao? Suy nghĩ ấy khiến Jisoo không khỏi khó xử. Cô không muốn gặp Jinyoung trong lúc này, nhưng cũng không đủ phũ phàng để từ chối khi anh đã đến tận đây tìm mình.