C18

39 1 0
                                    

Ngày thứ hai, bối cảnh xuất thân của Đường Lăng nàng căn bản đã nắm rõ. Nàng xuất thân thương gia, đứng hàng thứ ba. Bởi vì điều kiện cho phép, đại ca nhận được sự giáo dục tốt, làm quan trong triều nhiều năm; nhị ca từ nhỏ si mê võ học, nhiều năm trước cũng bởi vì võ mà cùng Tiêu Duyệt kết giao, vì thế Đường Lăng mới có thể quen biết Tiêu Duyệt.
Trong nhà chỉ có một đứa con gái, lại có phụ thân cùng hai vị ca ca nuông chiều, tính khí Đường Lăng từ trước đến giờ đều vô pháp vô thiên, nhưng cũng không có người nào quản chế nàng. Điểm này càng được biểu hiện rõ ràng sau khi nhị ca nàng chết.
Bất quá nàng nhìn thấy chuyện khó chịu cũng không thể làm cho người khác không được sống yên ổn như vậy chứ? Mạc Phỉ không xác định được nàng còn những kế sách gì, nữ nhân này chính là loại ngươi không đánh nàng, nàng sẽ đánh ngươi, ngươi đụng rách nàng một chút da, thì nàng có thể cạn tào ráo mán với ngươi. Tóm lại, vô luận ngươi làm như thế nào, biểu hiện có bình tĩnh khiêm tốn như thế nào, chỉ cần nàng "nhận định" ngươi, ngươi sẽ chạy không thoát khỏi móng vuốt của nàng.
Mạc Phỉ ý thức được mình chọc phải một tuyệt đại phiền toái, mà nếu muốn thoát khỏi loại phiền toái này, nhất định phải mau sớm biến mất trước mắt bọn họ. Đến lúc đó, Đường Lăng muốn cùng Tiêu Duyệt như thế nàng cũng không liên quan đến nàng.
Vì vậy, nàng đột nhiên nhớ lại Mạc Đạo Hồn còn thiếu nàng một quyển sách có liên quan đến kỹ xảo chuyển đổi hồn phách, suy nghĩ lần sau gặp mặt nhất định phải nhớ cùng hắn nói rõ.
Sau khi nhớ rõ trong lòng, Mạc Phỉ lại bắt đầu rảnh rỗi đi dạo, đi loạn trong sơn trang. Sáng sớm đã thấy mọi người trong sơn trang tụ tập cùng nhau bàn chuyện bát quái, trong lòng không khỏi cảm thán, điểm tốt duy nhất khi ở trong thân chó này, đại khái là nghe người ta bàn chuyện bát quái mà không cần lo lắng bị người ta để ý.
Đi tới, chợt nghe có người đang cất cao âm điệu tuyên truyền khắp nơi: "Tiêu phu nhân không thấy nữa, Tiêu phu nhân không thấy nữa, mọi người mau tìm giúp một tay a..."
Ba chữ "Tiêu phu nhân" này có nghĩa rất mơ hồ, nó có thể là chỉ Tiêu mẫu, cũng có thể là chỉ Mạc Như giả trang mình. Nhưng Mạc Phỉ vẫn rất nhanh liền rõ ràng là người sau, bởi vì Tiêu mẫu coi như lão phu nhân, huống chi vừa mới nghĩ tới Đường Lăng có thể sẽ nghĩ hết biện pháp làm khó mình - nghe nói lần này nàng tới chính là đã cùng người nhà thương lượng qua, một lòng quyết định ở lại bên trong sơn trang.
Nữ nhân này có cảm giác nguy cơ bị quấy phá, ba năm trước đây đã suýt để Tiêu Duyệt chạy thoát, cơ hội lần này khó có được, dĩ nhiên phải nhanh một chút nắm chặt lấy. Vừa tới sơn trang đã nghe được tin tức về "Mạc Như", một đại tiểu thư tự cho mình hơn hẳn người khác sao có thể cam tâm làm tiểu thiếp?
Như vậy, nói cách khác, "Mạc Phỉ" nàng hiện tại đã mất tích. Mà trong thân thể kia lại chính là linh hồn của Tiểu Bùn. Tiểu Bùn ngoài việc bổ nhào mỹ nam chẳng còn làm được việc gì khác. Nếu bị người có tâm bắt làm tù binh, thân thể này rất khó có thể giữ được trong sạch.
Nhưng Mạc Phỉ căn bản không vội, cũng không vội được, mù quáng đi tìm chỉ làm càng ngày càng loạn, chẳng bằng đi trước tới nơi của Đường Lăng xem một chút, có lẽ sẽ có đầu mối. Nếu tin tức mất tích này bên trong sơn trang đều đã biết, cũng không thiếu người sẽ đi tìm "nàng" về.
Nói muốn tới nơi ở của Đường Lăng, thật ra thì Phải Mạc còn chưa hỏi qua người nào. Nhưng theo sự suy đoán của nàng, dựa theo tính tình của Đường Lăng, ước gì mỗi ngày đều được nhìn thấy Tiêu Duyệt. Mà nàng cũng không phải nữ nhân đã xuất giá, dĩ nhiên không thể vào ở phòng của tình lang, ngược lại có thể chiếm gian phòng cách vách, mỗi ngày đều gắt gao nhìn chằm chằm, nhân tiện cũng chằm chằm nhìn "tình địch" của nàng một phen.
Cho nên Mạc Phỉ cước bộ thẳng hướng gian phòng Tiêu Duyệt.
Hôm nay sắc trời không được tốt, mây che đầy trời, không lọt nửa điểm ánh sáng. Mọi người hô hô kêu kêu, toàn bộ cước bộ vội vàng đi tìm Thiếu trang chủ phu nhân. Cũng không thiếu người ở bên nghị luận, nói cô dâu này ba năm trước bị cướp đi, ba năm sau lại bị cướp đi? Càng thêm kỳ quái chính là hai chuyện trước đây và bây giờ trùng hợp phát sinh một cách quỷ dị, cũng cùng một ngày. Thậm chí có chút mê tín, cho đây là có quỷ quái quấy phá.
Mạc Phỉ trên đường nghe được không ít lời ong tiếng ve. Những nhàn ngôn toái ngữ này khi còn nhỏ nàng đã nghe không ít, đều là nhằm vào cha đẻ của nàng. Đồng dạng là mất tích, đồng dạng làm cho người nghi ngờ, bất đồng chính là tâm tình.
Nàng rất ít vì lưu ngôn phỉ ngữ này làm ảnh hưởng, nhưng duy chỉ có liên quan đến cha nàng, nàng nghe đến phát cáu. Chính là có người dám ngay trước mặt hỏi mẹ nàng. Trước kia đều là nàng ra mặt hù dọa đối phương chạy mất, không biết hôm nay mẹ ở bên kia sống như thế nào.
Nàng dừng lại, chợt ý thức được cái gì, Mạc Đạo Hồn nói trong lòng nàng không có tình yêu, quả thật không sai.
"Tiểu Mạt Lỵ, ta lại nghe được yêu quý kêu ta, ngươi vừa mới nghĩ tới ba ba sao?"
Một hồi làn gió thơm qua, kèm thêm thanh âm, Mạc Phỉ biết được là ai, nhưng cũng không đáp lại.
Mọi người tiếp tục chạy qua chạy lại, không người nào sẽ chú ý tới nơi này, lại càng không có người thấy được bạch y nam tử đang bay giữa không trung.
Mạc Đạo Hồn khổ đợi nửa ngày, cũng không lấy được bất kỳ hồi âm nào. Dứt khoát hạ thân xuống một chút, khom lưng ghé sát vào bên tai nàng: "Tiểu Mạt Lỵ, ba ba tới không phải để giúp ngươi, mà ba ba đang thực hiện nghĩa vụ của mình."
Mạc Phỉ ngước mắt nhìn hắn, vẫn chưa muốn nói chuyện.
"Tiểu Mạt Lỵ, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy không muốn nói chuyện cùng ba ba sao?"
Mạc Phỉ lắc đầu, rốt cục từ từ mở miệng: "Ta nhất định phải tìm "ta" trở về."
Không đợi Mạc Đạo Hồn mở miệng, nàng nói tiếp: "Tiểu Bùn là ta đưa tới cái thế giới này, là món quà duy nhất mẹ để lại cho ta."
Khuôn mặt Mạc Đạo Hồn giãn ra, đơn giản là muốn lập tức ôm lấy nàng, cũng may nhịn xuống: "Ngươi cuối cùng hiểu."
Mạc Phỉ "Uhm" một tiếng. Nàng thực sự hiểu, một đoạn thời gian rất dài, nàng cơ hồ quên mất ước nguyện ban đầu, chỉ toàn tâm toàn ý cố gắng kiếm tiền, vừa đi học vừa viết tiểu thuyết cho tạp chí. Nàng không muốn mẹ khổ cực, cho nên nàng lần nữa bóp méo hàm nghĩa của hạnh phúc, liều mạng kiếm tiến, chẳng qua là hi vọng có thể đền bù chút ít. Nhưng nàng cũng quên, mẹ chân chính cần là cái gì - mà nàng mỗi ngày tàn nhẫn, vì kiếm tiền ngay cả cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không được.
"Tiểu Bùn bị Tiểu Tam mang đến một phế phòng," Mạc Đạo Hồn suy nghĩ một chút, "Chính là nơi Trương nói xằng đùa giỡn ngươi."
Mạc Phỉ vội vàng cảm ơn, nghiêng đầu bỏ chạy.
Sơn trang này tuy nói lớn, nhưng cũng có quy luật có thể tìm ra, lúc Mạc Phỉ trở về thân người cố ý đi khắp nơi, cũng nhớ được không ít, tỷ như phòng tắm, phòng bếp, phòng lương các loại. Trong đó, ấn tượng sâu nhất chính là nơi đấu võ mồm với Trương nói xằng, bị hắn diễn trò nói đó là nhà hắn, rất dễ dàng liền ghi nhớ.
Cho nên rất nhanh, liền đến được nơi kia.
Mạc Đạo Hồn không theo tới, Mạc Phỉ tự cũng hiểu mọi việc không thể trông cậy vào người khác, luôn luôn dựa vào chính mình. Cho nên trên đường sớm cũng đã suy nghĩ tốt phương án "tác chiến".
Nếu nói "người không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa", trước bất luận giặc cướp đến tột cùng có mấy người, nàng nếu lặng yên không một tiếng động đi vào phế phòng, còn sợ không hù dọa được người ta chạy mất sao?
Về phần những tên giặc cướp kia đến tột cùng làm khó dễ thân thể nàng ra sao, chỉ cần vào xem qua là được. Cho nên Mạc Phỉ gần tới phế phòng, liền chuẩn bị tốt mười phần tâm tư, cước bộ hết sức để nhẹ nhàng thẳng vào trong phòng.
Sắc trời u ám, ánh sáng không lọt chút nào, bên trong phòng càng thêm u ám một mảnh. Giống như đi vào ngõ cụt, trừ nhịp tim mình ra sẽ không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Hết thảy đều yên lặng đến đáng sợ.
Mạc Phỉ vốn đã dâng cao cảm xúc nay lại lãnh đạm chút ít, cảm thấy chuyện có chút cổ quái. Theo lý, nếu bên trong có người, cho dù không làm chuyện gì cũng phải có tiếng hít thở. Nhưng trong này không có gì cả, ngay cả một bóng đen cũng không nhìn thấy. Chẳng lẽ lại bị Mạc Đạo Hồn lừa gạt?
Đang nghĩ như vậy, bầu trời chợt "Phanh oành" một tiếng vang thật lớn, rơi xuống vô số mảnh đá vụn. Mạc Phỉ tự nhiên giương mắt, phát hiện phía trên xuất hiện một vật to lớn nhìn không rõ, sau đó không lâu, vật kia cư nhiên lại thẳng tắp đè tới.
Nàng theo bản năng muốn tránh, lại thấy vật to lớn đã ép tới trước người, rõ ràng có tránh cũng không kịp, ngực đột nhiên co rụt lại, dứt khoát duỗi móng vuốt làm chưởng ngăn cản.
Vốn định là sống chết cũng muốn thử một lần, không ngờ thật được việc - nàng cư nhiên cảm giác cả người tràn đầy lực lượng, thậm chí là muốn từ trong cơ thể bộc phát. Tựa hồ muốn dò xét cỗ lực lượng kia, móng phải đè lại vật to lớn, trong nháy mắt trực tiếp phá hủy.
Đá vụn lại lần nữa rơi xuống đầy đất. Đồng thời một cục đá nhỏ đụng trúng đầu, sau đó lộc cộc lộc cộc rơi xuống lăn ba vòng, còn liên tiếp kêu đau.
Mạc Phỉ có chút sững sờ, còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì cục đá nhỏ kia đã bắt đầu nói chuyện: "Tiểu tỷ tỷ, làm sao ngươi hạ thủ nặng như vậy."
Mạc Phỉ lấy lại tinh thần, nhìn nhìn móng vuốt một chút, lại nhìn hắn trên mặt đất rất nghiêm túc nói: "Thì ra tảng đá đầu cứng như thế cũng biết đau."
"Tảng đá còn có thể nói chuyện, tại sao không thể biết đau?" Tiểu Thạch Đầu nho nhỏ lầm bầm.
Mạc Phỉ đương nhiên không nghe thấy: "Ngươi là bằng hữu của Mạc Đạo Hồn sao?"
"Sao ta lại là bằng hữu của hắn? Tiểu tỷ tỷ tại sao không nói ta là đồ đệ của hắn?"
"Quên đi, đây không phải là trọng điểm, ta hiện tại chỉ muốn biết mới vừa mới xảy ra chuyện gì. Mà ngươi, có thể nói chuyện, có thể trả lời là được."
"Cái này..." Tiểu Thạch Đầu phiêu tới trước mặt nàng, dùng đôi mắt ti hí đối hiện nàng, cũng rất nghiêm túc nói, "Tại sao tiểu tỷ tỷ hỏi so với ta còn nhiều hơn?"
"Bởi vì không hỏi rõ ràng sẽ cảm thấy rất không thoải mái." Mạc Phỉ hiếm khi nghiêm nghị trả lời.
Không ngờ vừa dứt lời, liền nghe nghe thấy sau lưng có tiếng vạt áo di động, đồng thời trong gió mang theo mùi hoa tới, nàng nhanh trí đột nhiên lui về phía sau nhảy lên, lại ước chừng nhảy ra nửa thước. Lực nhảy mãnh liệt làm cho nàng không khỏi bị hù dọa.
Phần thưởng? Trong đầu nàng phản ứng đầu tiên chính là hiện ra hai chữ này. Nhưng còn không đợi nàng có bất kỳ suy nghĩ gì khác, một đạo bóng trắng liền thoáng lướt qua, ngay sau đó là thanh âm nhu hòa như gió của Mạc Đạo Hồn: "Tiểu Mạt Lỵ ngoan ngoãn, nếu không tránh thoát ba ba công kích, vậy thì phải tiếp nhận trò chơi trừng phạt của ba ba nha."
Hắn khẽ cười một tiếng, thừa dịp bất ngờ, đưa tay nhẹ nhéo chóp mũi của nàng: "Có liên quan đến trò chơi trừng phạt của ba ba, đó chính là chơi hôn nhẹ."
Mạc Phỉ lui về phía sau nhảy một cái nữa, thốt ra: "Thân thể Tiểu Bùn này mặc dù không lớn bằng ngươi, nhưng miệng của nó có thể lớn hơn so với ngươi."
"Đánh nhiều, cắn nhiều mới có thể chứng minh trong lòng Tiểu Mạt Lỵ tràn đầy tình yêu vô tận." Mạc Đạo Hồn trong nháy mắt đuổi theo, ngón tay khẽ vuốt khóe miệng Mạc Phỉ, "Cho nên, nếu Tiểu Mạt Lỵ không tránh né..., ba ba liền thật muốn hôn a."
Mạc Phỉ không hề lui nữa, phòng thủ để tấn công, đưa lên móng trước, vững vàng đặt trên mặt Mạc Đạo Hồn cũng không tránh.
Nhất thời có vết màu xanh xuất hiện.
Nàng có chút khẩn trương hạ xuống, vội vàng dời móng đi, mặt ngoài vẫn là bất động thanh sắc: "Ngươi từng nói đưa ta ba lễ, lễ vật đầu tiên chính là cái này."
Mạc Đạo Hồn mỉm cười gật đầu: "Không tệ, chính là ba ba đưa 'đánh nát lòng của ngươi'. Đem năng lực phóng đại gấp mấy lần, một cái là có thể đánh nát đá, coi như chưởng pháp nội lực thâm hậu."
"Thứ hai chính là lực lò xo này?" Mạc Phỉ buông lỏng cả người, vừa rồi nhảy lúc cao lúc thấp làm cho sợ chết đi được.
Mạc Đạo Hồn lần nữa gật đầu, vội vàng tiến hành bổ sung: "Đây là 'đạp nát phổi của ngươi', có thể so với tuyệt thế khinh công. Mà 'đánh nát lòng của ngươi' vừa rồi còn có năng lực phụ, chỉ cần ngươi nghĩ đến, vô luận là tảng đá, gỗ, hay là sắt thép, cũng có thể vận dụng nguyên lý nam châm để hút lại."
"Thú vị nha, nói như vậy ta hiện tại trực tiếp tiến hóa thành một võ lâm cao thủ?" Mạc Phỉ không quản mấy cái tên buồn nôn của "võ công" này, ánh mắt chỉ lẳng lặng nhìn bốn hướng. Nơi này vì bị bỏ hoang, rõ ràng không một tia ánh sáng xuyên thấu mà nàng lại có thể dị thường tinh tường phân biệt được dung mạo của Mạc Đạo Hồn và Tiểu Thạch Đầu.
Hơn nữa không chỉ có thị giác, ngay cả thính giác, khứu giác cũng nhạy cảm không ít.
"Thứ ba là thăng cấp ngũ giác?" Nàng cố ý trêu ghẹo, "Sẽ không gọi là 'xem rõ ràng thân thể của ngươi' chứ?"
"Ba ba ba", Mạc Đạo Hồn cật lực mạnh vỗ tay, khen: "Đã nói Tiểu Mạt Lỵ là hài tử của ba ba, thật sự rất..."
Mạc Phỉ vội vàng cắt ngang: "Đã nhận được phần thưởng, vậy ta cũng không nói mấy lời khách sáo, quả thật dùng rất được, cảm ơn ngươi."
May mà Mạc Đạo Hồn suy nghĩ chu đáo, ba lễ vật này thật sự là bảo vật, sau này nếu lại cùng Diệp Cẩn gặp mặt, nàng cũng không sợ lại bị người ta ép thành bánh thịt.
"Tiểu Mạt Lỵ, đồ này chính là ngươi dựa vào cố gắng có được, cũng coi như hạ lễ cho sự lĩnh ngộ thân tình chi ái của ngươi, cho nên ngàn vạn không cần lo ngại."
"Lo ngại chính là ngươi. Nhận cũng nhận rồi, ta cũng không có thời gian rảnh rỗi nói muốn trả lại." Mạc Phỉ mắt nhìn hắn, ngoài mặt trấn định, trong lòng lại tựa như bếp lò, ấm áp cực điểm.
Nhớ ngày đó nàng nghĩ Mạc Đạo Hồn thật xấu, thật ra thì hắn đã đặc biệt suy nghĩ hết thảy, mỗi một bước đi đều vô cùng thận trọng, nhất là nhằm vào chuyện nàng không thích của ăn xin. Cho nên kể sách mới giống như nay, mượn cơ hội bảo nàng cùng Đường Lăng tranh tài, đổi lấy thành quả lao động.
"Tiểu Thạch Đầu." Mạc Đạo Hồn chợt hướng hắn vẫy tay, "Phụng bồi bên cạnh tiểu tỷ tỷ, có vấn đề gì liền lập tức thông báo ba ba."
Tiểu Thạch Đầu chỉ có đầu, duy có thể lay động thân thể, bày tỏ ý hiểu. Lập tức liền hóa thành cục đá nhỏ hơn, phiêu tới sau tai Mạc Phỉ.
Mạc Phỉ hơi sửng sờ: "Ngươi phải đi?"
Mạc Đạo Hồn cảm thán: "Ba ba đã đáp ứng Tiểu Mạt Lỵ bổ sung sách chuyển đổi linh hồn, cho nên mấy ngày nay phải đi viết." Vừa nói vừa có chút khó chịu, "Mấy ngày ba ba không có ở đây, Tiểu Mạt Lỵ nhất định phải nhớ ba ba. Nếu không, ba ba sẽ rất cô đơn, rất tịch mịch."
Mạc Phỉ không lưu tình một chút nào nói: "Ngươi vẫn là đi thôi."
Mạc Đạo Hồn nghe vậy lập tức cúi đầu, bộ dáng rủ xuống khóc không có nước mắt: "Tiểu Thạch Đầu, ngươi nhất định phải chiếu cố tốt tiểu tỷ tỷ của ngươi. Nếu như ngươi chiếu cố không tốt, cẩn thận ba ba sẽ gọi ngươi là Thạch Hoa Yêu."
Mạc Phỉ tinh tường cảm nhận được, sau tai một hồi loạn chiến.
Bất quá nói đến hoa, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: "Ngươi lúc trước nói 'Tiểu Tam' là ai?"
Mạc Đạo Hồn giơ một cái tay, hưng phấn đáp: "Tiểu Tam chính là Hoa Hồ Điệp."
Mạc Phỉ biết: "Điều này cũng có thể liên hệ được, đầu óc của ngươi cấu tạo thật không đơn giản."
Mạc Đạo Hồn không đáp, đột nhiên lại yên lặng, buồn buồn nói: "Ba ba phải về Thiên giới rồi, Tiểu Mạt Lỵ nhớ chăm sóc tốt mình, nhất định phải nhớ ba ba, hiểu chưa?"
Mạc Phỉ nói: "Nếu ngươi là thức ăn..., ta cảm thấy ta sẽ còn có tinh thần nhớ ngươi."
Mạc Đạo Hồn cảm thấy bất đắc dĩ nhìn nàng, đang chuẩn bị nói thêm gì nữa, bên ngoài chợt liền truyền đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó là phá âm của mỗ nữ siêu cấp chấn động: "Ta bảo ngươi đi phá thân thể của nàng, tại sao ngươi chỉ đem nàng vây ở trên cây, chẳng lẽ ngươi cũng thành lỗ tai heo rồi?!"

Khi Phúc Hắc Gặp Biến TháiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ