Đại khái, bị người khác theo dõi, đổi lại là bất kỳ ai cảm giác cũng thật không dễ chịu. Thậm chí là chán ghét.
Đầu tiên bởi vì nhiều người khó phân biệt, Mạc Phỉ cho rằng người sau lưng là Tiêu Duyệt, nhưng sau khi đang đi đột nhiên dừng lại, quay đầu trong nháy mắt, nàng nhìn thấy lại là một đôi lông mày như mực cau mà tựa như không cau.
Mặc dù từng rất ít lần đối mặt, nhưng ấn tượng đối với hắn đã sớm xâm nhập vào tâm cốt. Mạc Phỉ bất mãn kêu kỳ danh: "Họ Diệp tên Cẩn, theo dõi người khác rất vui đúng không. So với việc dùng thời gian để lấy vợ sinh con còn vui hơn?"
Diệp cẩn thoáng chốc dừng chân tại chỗ, vẻ mặt rõ ràng là vụng về khi xử lý loại tình huống này.
Hắn lộ vẻ lúng túng, một hồi lâu mới nói nhỏ câu "tối nay gặp lại", cuối cùng cảm thấy khó lưu lại, chính là nhảy một cái, lần nữa biến mất vô ảnh như quỷ mị.
Mạc Phỉ có chút im lặng, hiển nhiên nàng cũng không biết hắn là khi nào để mắt tới mình, càng không biết hắn vì sao để mắt tới mình cũng như động cơ căn bản của hắn.
Nghĩ đến người nói tối nay gặp lại còn không chỉ có mình hắn, A Trung bên cạnh Nguyệt Phù kia cũng đã nói như vậy. Mạc Phỉ trong lòng bỗng nhiên có chủ ý, yên lặng đưa tay vào sâu trong tay áo, chạm đến vật thể tròn xoe cứng xứng thì mờ mờ ảo ảo hiểu được tối nay sẽ không yên tĩnh.
------
Cảm giác của nữ nhân có thể so với cả thần linh. Không thể nói hoàn toàn tin, cũng không thể nói hoàn toàn không tin.
Mạc Phỉ bất quá cho rằng tối nay sẽ không yên ổn, không nghĩ tới vừa mới mang Tiểu Bùn trở lại nhà trọ lại thấy một không khí tràn ngập phấn khởi. Không chỉ có người dân trong trấn, du khách ngoài trấn, ngay cả chưởng quỹ cùng người làm thuê cũng tới quan sát náo nhiệt, đem trọn nhà trọ Duyệt Lai lắp đầy. Việc buôn bán cũng trở nên phát đạt.
Sớm nói qua, nàng ghét nhất chính là hoàn cảnh ồn ào chật chội không chịu nổi, lập tức liền cực kỳ khó chịu, sắc mặt tự nhiên rất khói coi.
Lúc này chưởng quỹ của Duyệt Lai dẫn đầu đi tới, lại còn không thấy rõ vẻ mặt của nàng, trực tiếp nhét vào tay nàng không ít bạc: "Nhờ phúc của cô nương, chúng ta sau này cũng có thể không phải chịu sự khi dễ của Dương Bá nữa rồi. Đây là một chút lễ mọn, mong cô nương nhận lấy."
Mạc Phỉ đang muốn mở miệng, đoàn người lại hết thảy cùng nhau đi lên, tranh giành lên trước tặng đồ, cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện.
"Đây là bánh xốp của Hồng Phúc Ký."
"Vạn niên hồng của Túy Khách Cư."
...
"Nga, nga, định nuôi người ta thành đại mập sao!" Xấu hổ.
Mọi người cười lên một mảnh.
Thậm chí có người ngay cả lễ vật cầu hôn cũng chuẩn bị tốt. Hai rương đàn mộc vừa mở ra thì trước mặt mọi người sáng choang, đây chính là hai rương đầy châu báu!
Gã sai vặt nói: "Đây là công tử nhà ta chuẩn bị vì cô nương, hi vọng cô nương thích."
Mạc Phỉ liếc nhìn một cái rồi quay đầu sang nói với hắn: "Là tiền ai cũng thích, bất quá ta còn không đến mức vì chút tiền này mà bán mình."
Kia gã sai vặt lập tức tiếp thu, sai người đem hai rương châu báu khiêng xuống, bất đắc dĩ lui ra.
Mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao.
Chương quỹ Duyệt Lai ngượng ngùng thu hồi ngân lượng trước tiên: "Cô nương là thần nhân, tất nhiên sẽ không vì chút tiền lẻ này... Là chúng ta lỗ mãng, thỉnh cầu cô nương chớ trách."
Mạc Phỉ không nói chuyện nữa, chỉ lặng lẽ lấy một thỏi bạc từ trong tay hắn cất vào trong ngực.
Cư nhiên nhìn thấy mọi người đều là biểu tình ngu dại, nàng lại nhe răng cười một tiếng, nói với chưởng quỹ: "Ngài quá đề cao ta." Sau đó liền tự lên lầu.
Bạc này nàng dự tính hoàn trả cho Tiêu Duyệt, bởi vì không định ở lại trong trấn Thu Thủy, sớm muộn cũng muốn lấy ngân lượng về từ chỗ chủ quán.
Tiền bạc làm khó người, đã nợ sẽ càng nợ nhiều hơn. Mạc Phỉ không muốn nợ hắn cái gì nữa, có thể hoàn trả cái gì liền hoàn trả.
Nghĩ như vậy, không tự chủ đã đến gần trước cửa phòng Tiêu Duyệt, Mạc Phỉ dồn đủ tinh lực đang muốn đi gõ, bất ngờ cửa phòng đã tự mở ra.
Nàng ngay cả ai mở cửa cũng chưa thấy rõ, đã bị một bàn tay mạnh mẽ ôm vào bên trong.
Ngay sau đó, cửa nhẹ đóng lại.
Tim Mạc Phỉ bỗng ngừng đập một giây, khẩn trương nói: "Người nào?"
Là tiếng cười: "A Trung tuy là người hầu nho nhỏ, thân phận hèn mọn, tướng mạo cũng không kinh người, nhưng cũng không cho rằng cô nương có trí nhớ không tốt như thế."
Mạc Phỉ nghe vậy, không khỏi càng khẩn trương, căn bản không rảnh rỗi để hiểu thấu đáo ý tứ trong lời nói của hắn. Trong lòng sở niệm suy nghĩ đều là Tiêu Duyệt.
Nàng nói: "Nhìn dáng dấp các ngươi cũng không thiếu bạc, còn muốn chơi trò bắt cóc?"
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, nhưng cũng không phải do bị nói thế mà chấn động, rõ ràng đối với Mạc Phỉ, hắn có thể nhẹ nhõm chống đỡ.
"Đây cũng chính là lời A Trung muốn nói. Cô nương không hiểu đạo lý 'xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng' cũng không đáng ngại, chẳng qua là cô nương sao cũng không biết đạo lý không thể quấy rầy đêm xuân của người khác?" Trong giọng nói tràn đầy mập mờ vô tận.
Mạc Phỉ cả kinh: "Đêm xuân của Tiêu Duyệt?" Khôi phục lại bình tĩnh, "Đừng nói với ta là cùng Vương Bá."
"Cô nương quả nhiên thú vị. Đương nhiên là cùng nữ quyến."Mạc Phỉ giật mình: "Là tiểu thư bên cạnh ngươi."
"Thông minh một đời hồ đồ nhất thời, A Trung cũng không muốn thấy cô nương hồ đồ."
"Phải là phải, không phải là không phải là, đừng chơi chữ nữa." Mạc Phỉ khó chịu, "Nếu không phải cùng tiểu thư nhà ngươi, ngươi liền không cần thiết đợi ở đây."
Hắn lần nữa cười, thanh âm ôn hòa: "Nhưng A Trung rõ ràng nhớ cô nương từng nói, thích chơi trốn tìm. Hôm nay cô nương bị ta bắt được trước, hay là cô nương cố ý muốn tìm ta? Nhưng tóm lại, cô nương nói xem có đạo lý đã rơi vào trong tay người khác lại trốn thoát được hay không?"
Cố ý dừng một chút, rồi lại nói tiếp: "Huống chi, A Trung cho rằng, cô nương không giống với những nữ tử khác, đối mặt với chuyện không muốn, sẽ không lựa chọn trốn tránh. Nhưng tựa hồ, A Trung sai lầm rồi."
"Như vậy, ngươi thì sao?" Mạc Phỉ dứt khoát ngẩng đầu lên, mắt nhìn vào nam tử áo vải, cười lạnh: "Chung lão bản, càng không muốn khiến cho mình không bị người khác chú ý thì càng dễ dàng làm náo động."
"Cô nương nói như thế, có thể hay không chứng tỏ thật vì ta suy nghĩ?" Hắn tiếp tục cười, bộ dạng không chút nào vội vã khi bị vạch trần.
Chính lúc này, ở chỗ sâu bắt đầu mơ hồ truyền đến tiếng rên nhẹ. Rõ ràng là thanh âm vật lộn giữa đau đớn tột cùng cùng vui thích của nữ tử.
Lúc trước ngũ giác thăng cấp, thính lực vì vậy hoàn toàn được khai phát, so với người thường nhạy bén gấp mấy lần, giờ phút này nghe rõ ràng thanh âm kia, trong lòng nàng giống như có tảng đá nặng hung hăng đập xuống.
Nàng bắt đầu ý thức được cái gì, khẩn trương tới mức trước nay chưa từng có, thậm chí là tức giận, nhịp tim cũng bắt đầu rối loạn.
Vị này lão bản thần bí xây dựng nên Vạn Hương Lâu này, vô luận động cơ của hắn là gì, ý tứ bao hàm trong lời nói của hắn không phải chỉ là đơn thuần khiêu khích. Mạc Phỉ nghe được trong từng trận thanh âm vui thích của nữ tử có một giọng nam cực kỳ yếu ớt.
Hắn một mực khóc khẽ. Cũng một mực nói: "Không đi sẽ tốt hơn, không đi sẽ tốt hơn..."
Mạc Phỉ mắt nhìn người trước mặt, ôm hận: "Lòng dạ ngươi quả thật nhỏ mọn, Vạn Hương Lâu không hổ bị Tiêu Duyệt lầm là hắc điếm."
"Ta tuy không làm người tốt, nhưng cũng luôn luôn hiểu chuyện, một người hiểu chuyện sẽ không vô duyên vô cớ có cừu gia." Chung lão bản dừng một chút, ánh mắt ảm đạm, "Hắn chẳng qua là đang trả nợ cho lỗi lầm hắn mắc phải."
Chợt vừa cười, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa vài sợi tóc mai của Mạc Phỉ: "Kế tiếp, cô nương muốn học cái gì? Là xuân tiêu một khắc, hay là mị nhân thuật, hay là học tất cả?"
Không đợi tinh thần rời rạc của nàng lần nữa tập trung, đã nhanh chóng điểm huyệt nàng, ôm lấy Tiểu Bùn rời đi, lại từ sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, răng ngậm lấy vành tai, thầm thì triền miên.
Kỹ xảo của hắn rất nhuần nhuyễn, có lẽ là nữ nhân đều có thể bị hắn khơi lên dục vọng, thậm chí là bị chinh phục. Nhưng Mạc Phỉ lại tâm như chỉ thủy, thế nào cũng không hợp tác.
Phảng phất thế gian này, duy còn dư lại câu nói kia - không đi sẽ tốt hơn, không đi sẽ tốt hơn. Trừ cái đó ra, cái gì cũng không cảm nhận được.
Chung lão bản nói, đối mặt với giờ phút này nàng nhất định lựa chọn trốn tránh, nhưng hoàn toàn ngược lại, Mạc Phỉ không lựa chọn nhắm mắt, cũng không lựa chọn thỏa hiệp, nàng như cũ cố gắng mở to mắt, yên tĩnh nhìn phía trước. Cho dù có tấm bình phong ngăn trở tầm mắt, nàng cũng muốn xem, cố gắng có thể nhìn xem.
Chỉ vì, nàng muốn thay thế Tiêu Duyệt ghi nhớ cảm giác giờ khắc này.
"Tạo thêm một kẻ địch mới, cũng đem thân phận thật của mình để lộ dưới mắt kẻ địch, là hành động rất không sáng suốt." Nàng chợt nói nhỏ.
Chung lão bản mỉm cười: "Cô nương là người tốt, đây là mọi người đều biết, ta không cho rằng cô nương sẽ trở thành kẻ địch, cũng không cho rằng ta hoàn toàn là người xấu. Hoặc giả, cô nương có thể lựa chọn trở thành người của ta."
Mạc Phỉ không nói.
Chung lão bản lại nói: "Tiêu công tử là trúng 'túy sinh mộng tử' mới lầm đem Đường cô nương trở thành ngươi. Ta cũng không muốn dùng thủ đoạn đó để cô nương lầm coi ta là người khác, cùng ta ngủ chung."
"Đối mặt với một cuộc sống không có bảo đảm, ngươi cho rằng ta sẽ thỏa hiệp?" Mạc Phỉ cười giễu cợt.
Rút kinh nghiệm xương máu, nàng kiên quyết không thể để cuộc sống của mình bị hủy ở thời khắc này dễ dàng như vậy.
Chung lão bản đột nhiên cảm thấy rất hứng thú: "Biểu hiện của cô nương ta vẫn xem trong mắt. Nhưng hôm nay cô nương tựa hồ cũng không thể biểu hiện bất kỳ điều gì nữa." Bắt đầu cởi vạt áo nàng.
Mạc Phỉ cau mày, có thể quả thật như hắn nói, nhưng cũng không phải hoàn toàn không cứu vãn được. Trước khi bị điểm huyệt, nàng biết đêm nay nhất định không yên ổn, vẫn trực tiếp bảo trì trạng thái tay phải hướng về phía trước. Hiện tại chỉ cần ở trong lòng đọc chữ "xích", chỉ cần Chung lão bản không dễ dàng né tránh, hoặc là phản ứng không kịp, nàng đều có thể đem hắn trực tiếp ném lên tường cao.
Đang lúc phát động hết sức, Chung lão bản cư nhiên phát giác ra mánh khóe, lập tức quả quyết nghiêng người nhảy cách xa ra.
Cùng lúc Mạc Phỉ bị bắn ngược trở lại, khó có thể tin nhìn hắn, hung hăng cắn răng, tràn đầy không cam lòng thất bại cùng tức giận. Lập tức cố gắng thử chuyển động khớp xương cổ tay, nhưng phát hiện công phu điểm huyệt thật sự cường ngạnh, không chỉ có khớp xương cổ tay mà các bộ phận khác trên thân thể cũng cứng ngắc như người chết. Nếu không có động lực ngăn lại, không thể lường được là sau khi vọt tới cách tường kia nàng có thể còn sống sót hay không.
Trong lòng bàn tay đã chứa đầy mồ hôi lạnh, môi của nàng cơ hồ cũng mau bị cắn nát, nhưng đau đớn lan tràn cũng khó mà kéo theo sự linh hoạt của thân thể. Mắt thấy đỉnh đầu cách mặt tường chỉ còn gang tấc, nàng lại không nhắm mắt, bộ dạng phục tùng lạnh lùng nhìn hai người còn đang triền miên trên giường.
Đau đớn thân thể cùng đau đớn tinh thần, loại đau nào sẽ đau hơn?
Mạc Phỉ bắt đầu hiểu được sự đau đớn của Tiêu Duyệt, cùng sự đau đớn của bản thân.
Nàng cười nhẹ một tiếng, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Chung lão bản lần nữa. Nam tử áo vải xử sự thản nhiên đó giờ phút này trong ánh mắt lại tràn đầy khủng hoảng vô tận. Một loại khủng hoảng làm cho nàng không khỏi hưng phấn.
Nàng muốn hắn ghi nhớ thời khắc này, cảm giác đau đớn đó, cảm giác oán hận đó, toàn bộ muốn hắn ghi nhớ. Nàng sớm muộn sẽ phải đòi lại, muốn hắn hồi tưởng, giống như tất cả hắn làm hôm nay.
Thời điểm muốn đụng vào vách tường, có người phá cửa mà vào, kịp thời lấy thân thể ngăn cản bảo vệ nàng, cũng liên phát ra ba miếng kim diệp, đều là đem hết toàn lực thực hiện, đánh úp về phía Chung lão bản.
"Bách Lý Thiên Phát Kim Diệp Tiêu?" Chung lão bản cuối cùng hồi thần, vừa tránh, vừa lấy ra bàn tính kim loại từ trong ngực, nhận thức chính xác liền bắn một viên, làm bị thương cánh tay của Diệp Cẩn.
Nhưng hắn không kêu đau, cũng không đáp lời, chẳng qua giống như Mạc Phỉ lạnh lùng nhìn về phía Chung lão bản, cảnh cáo: "Đả thương nàng, chết ngay lập tức."
BẠN ĐANG ĐỌC
Khi Phúc Hắc Gặp Biến Thái
HumorTác giả: Lãnh Túy Thể loại: Xuyên Không, Hài Hước 💋N.A💋 Từng có người hỏi nàng có tính toán gì chuyện kết hôn, nàng trả lời: kết hôn làm cái gì, chờ ly hôn? Vì vậy một ngày nàng bị đạp trở về cổ đại, tiếp nhận nhiệm vụ của mỗ thần tiên biến thái...