Chương 46
Tống Tứ Lang lau mồ hôi trên mặt, đem vật nam tính của bản thân để ở cửa hoa tâm, hít một hơi nói: "Nương tử, đến đây"
Từ khi Tống Tứ Lang tiến vào, cánh hoa mảnh mai kia chậm rãi tách ra, lộ ra phần phấn nộn bên trong, nhưng mà kích thước của hai người kém nhiều lắm, chỉ mới tiến vào phần đầu liền chặt cứng, Tống Tứ Lang 'a' một tiếng, chỉ cảm thấy bộ phận tiến vào giống như ở trên thiên đường, bên trong ấm áp bất khả tư nghị, mềm mại không thể diễn tả, tựa hồ muốn gắt gao cắn hắn, nhanh vô cùng.
Vương Nhị Ny không dám nhìn Tống Tứ Lang, nhưng cảm giác dị vật kia tiến vào mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức nàng căn bản không thể bỏ qua, nàng cảm thấy hoa đạo của bản thân bị chống đỡ hết mức, nhịn không được giương mắt nhìn, chỉ thấy cự vật nổi gân xanh kia dính chặt với cánh hoa, gắt gao khảm chặt... nàng hít một hơi: "Tứ Lang ca ca, đau"
Tống Tam Lang thấy bộ dạng này của hai người, cũng lo lắng vô cùng, trấn an hôn hai gò má của Vương Nhị Ny, lại nắm giữ phần đẫy đà kia nhẹ nhàng vuốt ve, muốn khiến nàng dời đi sự chú ý, trong lòng lại không nghĩ, kích cỡ như vậy, lúc đó hư thân như thế nào chứ?
"Nương tử, đừng nhìn chỗ khác, nàng nhìn là được rồi... Thả lỏng, đừng căng thẳng, để Tam Lang ca ca hôn một cái, vươn đầu lưỡi ra, nha, thật sự là thơm vô cùng". Tống Tam Lang không ngừng dụ dỗ Vương Nhị Ny, mang theo tất cả yêu thương hôn hít, trên tay cũng không ngừng vuốt ve cổ mẫn cảm của nàng, xương quai xanh, trước ngực, còn có hạt châu phấn nộn đáng yêu nhếch lên kia...
Vương Nhị Ny dần dần bị sự vuốt ve mang theo yêu thương này khiến cho có chút tâm viên ý mãn, nhịn không được 'ưm' một tiếng, chủ động bĩu môi, hôn Tống Tam Lang.
Vương Nhị Ny khó có được chủ động, Tống Tam Lang làm sao có thể buông tha, nâng cái miệng đáng yêu phấn nộn nhỏ nhắn kia, hôn qua, hai người gắn bó như môi với răng, bất quá lập tức hôn đến khó phân biệt.
Tống Tam Lang thấy Vương Nhị Ny rốt cuộc đã thả lỏng xuống, nháy mắt với Tống Tứ Lang.
Tống Tứ Lang đang không vào được, khó chịu vô cùng, do dự có phải nên mạnh mẽ tiến vào hay là... Thì thấy Tống Tứ Lang nháy mắt, lại cảm giác được kiều khu mềm mại kia quả nhiên mềm xuống, hoa đạo kia cũng có chút buông lỏng, vội dùng một chút lực, chậm rãi tiến vào, nhưng càng tiến vào càng nhanh thúc chặt, ấm áp nhuyễn thịt kia như có sinh mệnh càng bao vây hắn chặt chẽ, cơ hồ khiến hắn dục tiên dục tử... Lập tức nhập vào hai phần ba.
"Thật trướng! Tứ Lang ca ca, huynh ra ngoài trước, được không?" Vương Nhị Ny trướng vô cùng, cảm thấy tựa hồ chỉ cần Tống Tứ Lang động đậy, hoa đạo non mềm của bản thân sẽ bị xé rách, đáng thương hề hề cầu xin nói.
Tống Tam Lang ở bên cạnh xem, chỉ thấy hoa tâm phấn nộn kia thế nhưng nuốt vào vật vĩ đại, căng chặt... hắn nhịn không được hít vào một hơi
"Nương tử, hiện tại lúc này mà buông ra, nàng không phải bảo Tứ Lang đi chết sao? Ngoan, nhẫn nhịn một chút, lập tức sẽ không đau"
"A, đừng động". Vương Nhị Ny nắm chặt bả vai của Tống Tam Lang, nỗ lực hô hấp, nàng cũng biết hiện tại bảo Tống Tứ Lang ra ngoài, là không ổn, đành phải nỗ lực thả lỏng một ít.
Bất quá chỉ một lát sau, Vương Nhị Ny cảm thấy trừ bỏ cảm giác trướng ngoài, còn thêm một phần tê dại nói không nên lời, nàng nhịn không được xoay thân mình, cái uốn éo này khiến Tống Tứ Lang chết đi sống lại, hắn cố nén không động đậy, nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, trên người mồ hôi như mưa, chỉ cảm thấy hoa đạo chật hẹp kia gắt gao buộc chặt phân thân của bản thân, tư vị kia quả thật không thể giải thích, tiêu hồn thực cốt cũng chỉ như thế, trong đầu hắn 'ông' một tiếng, tầm mắt một mảnh mơ hồ, rốt cuộc nhịn không được rống giận bắt đầu chuyển động.
Tống Tứ Lang vốn khí lực mạnh, lúc này tuy rằng hoa đạo của Vương Nhị Ny nhanh thúc, nhưng không làm khó được hắn, khí lực tốt, va chạm thật mạnh, liền khiến Vương Nhị Ny hoang mang lo sợ, nhịn không được hét lên: "Đau, mau buông ra!"
Một tiếng tiếng kêu này, khiến Tống Tam Lang khẩn trương, vội quát Tống Tứ Lang: "Tứ Lang, ngươi điên rồi sao?"
Tống Tứ Lang làm sao có thể nghe thấy lời nói của người khác, chỉ cảm thấy địa phương bao vây lấy bản thân kia thoái mái, ôn nhu, cực nóng như vậy, nhuyễn thịt nho nhỏ kia dán chặt lấy hắn, giống như tìm được chỗ trú ẩn, chỉ có không ngừng tiến vào, tiến vào... Đi vào tận cùng bên trong, mới có thể khiến hắn phục hồi xuống.
Lục phủ ngũ tạng của Vương Nhị Ny đều đổi vị trí, thân mình bị va chạm kịch liệt mà lay động, mỗi một lần tiến vào đều là như tra tấn, nàng nhịn không được khóc: "Hu hu, đau quá"
Trong lòng Tống Tam Lang sốt ruột, nhấc chân liền đá về phía Tống Tứ Lang, một cước này một chút cũng không thể né, cũng chỉ khiến Tống Tứ Lang lắc lư, không có tác dụng chậm lại, có thể thấy được Tống Tứ Lang thật sự là vững như Thái Sơn.
"Tam Lang ca ca, mau đưa Tứ Lang ca ca ra ngoài, đau quá, đụng vào bên trong rồi, thật đau"
Tống Tam Lang nghe tiếng khóc của Vương Nhị Ny gấp gáp vô cùng, tiến lên ôm lấy cánh tay của Tống Tứ Lang, liền túm lấy: "Tứ Lang! ngươi thanh tỉnh chút đi! ngươi muốn giết nương tử sao?"
Ánh mắt Tống Tứ Lang đỏ bừng, căn bản nhìn không thấy thứ gì khác, tuyệt không sở động, nắm cẳng chân trắng noãn kia, vặn vẹo thắt lưng, miệng thở hổn hển, biểu cảm trên mặt cực độ sung sướng, hiển nhiên rất là hưởng thụ.
Tống Tam Lang khuyên giải an ủi không được, gấp đến độ xoay quanh, bất đắc dĩ đành phải mặc quần áo chạy ra ngoài, chuẩn bị tìm Tống Nhị Lang, tuy rằng mất mặt, vẫn tốt hơn để nương tử bị thương.
Vương Nhị Ny thật sự nhịn rất thống khổ, muốn duỗi chân lại bị Tống Tứ Lang nắm chặt, trong lúc vô ý nắm lấy tay của Tống Tứ Lang bỏ vào miệng nhẫn tâm cắn xuống, nàng đau bao nhiêu, liền cắn sâu bấy nhiêu... Mãi đến khi trong miệng mùi truyền đến mùi máu, mới biết được đã cắn ra máu, nàng ngậm miệng, hai mắt đẫm lệ mông lung giương mắt nhìn Tống Tứ Lang, đã thấy hắn cũng đang nhìn mình, động tác trên lưng không giảm, vẫn va chạm mãnh liệt như vậy, mồ hôi như mưa...
"Nương tử, khống chế bản thân không được, nàng nhịn trước... đau liền cắn , nha, nương tử, chỗ đó của nàng thật chặt". Tống Tứ Lang thở hổn hển nói xong, một cái xoay người nhanh tay ôm Vương Nhị Ny, khiến nàng đưa lưng về phía mặt đất, phía sau dùng lực một cái, lại tiến vào.
Tư thế này khiến càng tiến sâu vào cơ thể, Tống Tứ Lang chỉ cảm thấy giờ khắc này cho dù chết cũng cam nguyện, nâng lên mông nhỏ tròn kia mãnh liệt va chạm.
Vương Nhị Ny cũng biết tình huống này không biết phải tới khi nào, chỉ nỗ lực hô hấp, nỗ lực thích ứng vật cực đại kia, có lẽ là hoa đạo đã chậm rãi thích ứng với nó, cũng có lẽ là thân thể của Vương Nhị Ny thả lỏng xuống, nàng cũng chậm rãi cảm giác được, mỗi lần tiến vào, vật nam tính nóng bỏng kia ma sát vách tường mềm mại của nàng, lúc chạm vào chỗ sâu nhất, lại đem đến một cảm giác kích thích như điện giật, tựa hồ nơi chạm phải là chỗ mẫn cảm nào đó.
Khi Tống Tam Lang dẫn Tống Nhị Lang đến bên ngoài phòng bếp, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng hô thoải mái của nam nhân, thanh âm yêu kiều loáng thoáng của nữ nhân, Tống Nhị Lang nghe thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được nói: "Nương tử, tựa hồ... không có bị đau?"
Tống Tam Lang cảm thấy kỳ quái, đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Tống Tứ Lang ôm Vương Nhị Ny ở trên người, lấy tư thế nữ trên nam dưới, không ngừng chuyển động thắt lưng của bản thân, mà Vương Nhị Ny đầu đầy mồ hôi, đang thở gấp không thôi, cao thấp chuyển động, vật đẫy đà trước ngực theo động tác lắc lư mà vẽ ra những đường cong, quả nhiên là một cảnh tượng đẹp, hai người tựa hồ căn bản không có chú ý đến người ngoài tiến vào, chỉ đắm chìm ở trong cảm giác sung sướng.
Tống Nhị Lang đỏ mặt: " vẫn nên ra ngoài trước, ngày mai phải đi xa, bảo Tứ Lang tiết chế một chút". Nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này Tống Tam Lang mắt choáng váng, làm sao vừa đi một chút lại thay đổi lớn như vậy.
Cả người Vương Nhị Ny mềm vô cùng, lại bị Tống Tứ Lang không ngừng cao thấp chuyển động, nàng vừa đau vừa tê dại, há miệng thở dốc không biết muốn hô đau hay là muốn tiếp tục, chỉ có thể theo tiết tấu của Tống Tứ Lang đong đưa thân mình, đầu óc càng mê ly mơ hồ.
Tống Tam Lang ở bên cạnh nhìn một lát, làm sao nhẫn được, cởi quần áo đi qua, từ phía sau ôm lấy Vương Nhị Ny, vuốt ve phần đẫy đà chớp lên kia, lại xoay mặt Vương Nhị Ny qua, vội vàng hôn trụ.
Chỉ thấy trong phòng, một người thiếu nữ thỏa thân ngồi trên người một nam tử, thân mình theo động tác của nam tử dưới thân lắc lư không ngừng, trong miệng yêu kiều không dứt, sau lưng nàng một nam tử khác kề sát lấy, cánh tay vòng qua vuốt ve phần ngực phấn nộn của nàng, đem vật nam tính của bản thân xâm nhập vào chỗ trung gian, mô phỏng động tác giao hoan, không ngừng va chạm.
Trong lúc nhất thời trong phòng không dừng lại, ba người đều cùng một bộ dạng, trải qua thời gian lâu dài, Tống Tứ Lang cuối cùng đến cực hạn, biểu cảm trên mặt như phong ma, điên cuồng không ngừng tiến vào, giống như mưa rền gió dữ kịch liệt chớp lên, khiến cho Tống Tam Lang ở phía sau cũng kích động bắt đầu chuyển động.
Vương Nhị Ny chỉ cảm thấy khát vọng trong bụng càng ngày càng nhiều, va chạm không ngừng kia khiến nàng nóng rực, theo thời gian trôi qua chậm rãi tụ lại... Một chút vui vẻ biến thành vô số vui vẻ, như chùm tia sáng nho nhỏ dần dần biến thành ánh sáng vĩ đại, nàng nhịn không được khóc hô: "Tứ Lang ca ca, thật khó chịu!"
"A, nhịn một chút, lập tức sẽ đến". Thanh âm Tống Tứ Lang ám ách, hiển nhiên cũng sắp chịu không nổi, nhưng vẫn lên tiếng an ủi nói.
"Hu hu, quá sâu, a..." Vương Nhị Ny xoay vòng eo, hai mắt đẫm lệ mông lung nói.
Thời gian dài như vậy, Tống Tam Lang không có thể lực tốt như Tống Tứ Lang, thấy Vương Nhị Ny vặn vẹo thân mình, ngâm thanh xinh đẹp, làn da kia ma sát hắn, cuối cùng nhịn không được, gầm một tiếng, nhịn không được phòng xuất ra.
Chất dịch nóng bỏng kia bám vào sau lưng Vương Nhị Ny, Vương Nhị Ny 'a' một tiếng, buộc chặt thân mình, nàng vừa động kẹp chặt lấy cự vật của Tống Tứ Lang, Tống Tứ Lang vốn đang cố nén, làm sao nhẫn được kích thích như vậy, điên cuồng đè lại thân mình của Vương Nhị Ny, vật kia không ngừng trướng to... Vương Nhị Ny cảm thấy trướng, lại thấy Tống Tứ Lang gắt gao nắm bắt phần đẫy đà của nàng, vừa đau vừa kích thích, chỉ cảm thấy trong đầu lóe lên một tia ánh sáng, như tiến vào thiên đường, 'a' một tiếng, cả người run rẩy lên, Tống Tứ Lang cũng theo đó mà gầm hai tiếng, vật kia cuối cùng cũng phóng xuất.
Chương 47
Trước khi tiến vào mê mang, Vương Nhị Ny còn không quên gắt gao túm chặt cánh tay của Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang, một tay cầm lấy một người, thế này mới mang theo yên tâm, tươi cười nặng nề ngủ.
Một đêm quá mức mỏi mệt, cũng trải qua nhiều cảm thụ khác thường, kích thích cực hạn cảm quan khiến nàng kiệt sức, cũng thống khoái... Trong giấc ngủ sâu, nàng tựa hồ cảm giác được nụ hôn mang theo dị thường trìu mến, ngón tay kia mang theo vết chai nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, tất cả tình ý, luyến tiếc không nỡ, đều lả lướt hóa thành một phen thở dài.
Trong lòng Vương Nhị Ny bất an khác thường, nàng muốn mở to mắt nhìn xem, là ai đang hôn nàng, nhưng còn chưa mở mắt ra, đã bị một bàn tay ấm áp chặn tầm mắt, thanh âm quen thuộc ôn nhu nỉ non ở bên tai: "Nương tử, nàng phải ngoan ngoãn... Chờ chúng trở về"
Vương Nhị Ny bỗng nhiên nhớ đến Tống Tứ Lang cùng Tống Tam Lang nói muốn đi xa, dùng sức lắc lắc đầu, địa phương hung hiểm như vậy, nếu có chuyện không hay xảy ra... nàng không thèm chờ a, trong giây lát, Vương Nhị Ny mở mắt.
Trước mắt một mảnh ánh sáng, ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ đơn sơ mang theo ánh sáng chói mắt, nơi này là... nàng không phải nên ở trên giường trong phòng bếp sao?
Cửa bị đẩy ra, một nam tử đi đến, bởi vì xoay lưng với ánh mặt trời nên không thấy rõ dung mạo, chỉ mơ hồ cảm thấy tuấn tú vô cùng, khóe miệng giơ lên, mang ra ý cười ôn nhu... không phải Tống Đại Lang thì còn là ai.
"Đại Lang ca ca, hiện tại là mấy giờ?" Vương Nhị Ny cả người đau nhức, chỉ cảm thấy như bị xé rách, ngay cả vươn tay đều không còn sức, trách không được trong mơ luôn luôn muốn tỉnh, lại vẫn không tỉnh được.
"Đồ lười, đã giữa trưa, còn không rời giường?" Tống Đại Lang đi đến trước mặt Vương Nhị Ny, mang theo sủng nịch tươi cười, sờ sờ tóc nàng.
"Giữa trưa?" Vương Nhị Ny có chút ngượng ngùng đỏ mặt, lại nghĩ đến nguyên nhân mình ngủ trễ, đêm qua cùng Tống Tứ Lang và Tống Tam Lang tâm kỳ lay động, da thịt đụng chạm, tựa hồ còn rành rành trước mắt, càng ngượng ngùng.
Tống Đại Lang hiểu rõ cười, vươn tay đem người ôm vào trong ngực, giống như là đối xử với con nít, nhẹ vỗ nàng lưng nói: "Có đói bụng không? Muốn cho chiên cho nàng cái trứng không?"
Vương Nhị Ny vốn đang không đói, lúc này Tống Đại Lang vừa nói mới cảm thấy bụng cô lỗ, lập tức gật gật đầu: "Ừm, đói bụng, nhưng không cần ăn trứng, trứng là để cho Đại Lang ca ca ăn"
"Nha đầu ngốc, Đại Lang ca ca đã ăn rồi, nàng nằm một lát, đi làm". Tống Đại Lang đem Vương Nhị Ny nhét vào trong chăn, cẩn thận giúp nàng tém chặt chăn, mới đi ra ngoài.
Thân mình Vương Nhị Ny đau nhức, nằm ở đầu giường gần lò sưởi liền im lặng, nàng trợn tròn mắt, nhìn trong phòng tĩnh mịch... nhưng không biết bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nàng cắn chặt răng, đứng dậy, phủ thêm quần áo, đang định xuất môn lại thấy được Tống Đại Lang bưng đồ ăn đến. Tống Đại Lang nhíu nhíu đầu mày, không đồng ý nói: "Sao lại ngồi dậy?"
"Đại Lang ca ca, thân thể huynh còn chưa tốt, sao có thể nấu cơm cho a" Vương Nhị Ny vừa đứng lên mới biết được, hai cái đùi giống như không có xương cốt, loạn run lên, có thể thấy được hôm qua Tống Tứ Lang...
Tống Đại Lang đem thức ăn để trên bàn, đỡ Vương Nhị Ny có chút bất ổn, ngồi xuống: "Nha đầu ngốc, thật sự là cậy mạnh, mau lại đây ăn cơm"
Vương Nhị Ny ngượng ngùng ngồi một bên nhìn, thế nhưng có cá có thịt... nàng kinh ngạc ngẩng đầu: "Đây là..."
Tống Đại Lang trầm mặc một lát, mới dè dặt cẩn trọng nói: "Tam Lang cùng Tứ Lang đi rồi, buổi sáng phải cho bọn họ ăn ngon"
Một tiếng loảng xoảng, chiếc đũa trên tay Vương Nhị Ny rơi xuống trên mặt đất, biểu cảm trên mặt nàng khiếp sợ cùng khổ sở, khiến Tống Đại Lang có chút không dám nhìn thẳng.
" không thể, ngày hôm qua còn... Rõ ràng nói với , làm sao cũng không đi". Thanh âm Vương Nhị Ny giống như là con thú non mất đi che chở, khiến trong lòng người luyến tiếc. (Phán: Chị thiệt là tưởng bở... Hôm qua người lo mà cày ruộng, ai đâu mà hứa hẹn gì với chị a! =''
"Nương tử, đừng buồn, chỉ là đi một năm, mau lắm, nếu cố gắng chưa đến một năm sẽ trở lại". Tống Đại Lang vội vàng trấn an nói. Vương Nhị Ny cúi đầu... nuốt chưa đến hai miếng cơm, bỗng nhiên đứng dậy: " đi xem, không tin"
nàng thất tha thất thểu đi ra ngoài, ánh sáng mặt trời chói mắt bắn qua khe cửa, khiến thân ảnh mảnh khảnh của Vương Nhị Ny mông lung, Tống Đại Lang vội vàng đuổi theo. Trong viện trống rỗng, đã không nhìn thấy bóng dáng của Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang, Vương Nhị Ny dựa vào cửa, nhìn cuối đường, không khỏi xoa nước mắt trên mặt.
"Nương tử, nàng muốn khóc thì khóc đi". Tống Đại Lang đi qua, đau lòng sờ sờ tóc nàng.
Lúc Tống Đại Lang cho rằng, Vương Nhị Ny sẽ ôm mình khóc rống, đã thấy Vương Nhị Ny lắc lắc đầu, khóe mắt nàng còn mang giọt nước, trong mắt mang theo kiên định không hiểu: " không khóc, Đại Lang ca ca, biết Tam Lang ca ca cùng Tứ Lang ca ca đều là vì trong nhà, mà chỉ là nhịn không được... Bọn họ nhất định sẽ bình an trở về, đúng không?"
Trong lòng Tống Đại Lang đau xót, nghĩ rằng cuối cùng vẫn là một tiểu cô nương, khó trách sẽ bị dọa, trấn an nắm tay nàng, ôn nhu nói: "Khẳng định sẽ không có chuyện gì, bản sự của Tứ Lang, người bình thường không đối phó được hắn, tuy rằng hắn lỗ mãng nhưng nàng có thấy hắn làm qua việc ngốc chưa? Kỳ thật trong lòng đều thông minh, Tam Lang lại là một người khôn khéo, càng sẽ biết làm việc, bọn họ hai người ở cùng với nhau, quan tâm lẫn nhau, nhất định là sẽ không có chuyện gì... nàng cho là Đại Lang ca ca không lo lắng sao? cũng suy nghĩ nhiều"
"Ừm, phải một năm sao?" Vương Nhị Ny miễn cưỡng cười cười, thế mới biết, không chỉ một mình nàng, huynh đệ khác làm sao không lo lắng a.
"Đúng vậy, thương đội phải đi ngang qua An Sơn, vượt qua sông Lam Giang, tiến vào nam, ở Hồ Châu, phải tiến vào có đất Thục, một năm xem như nhanh nhất"
"Ngô Côn Bằng kia cũng đi sao?"
"Tất nhiên, đây là thương đội hắn dẫn theo"
" hắn làm sao có bạc? Một chuyến đi này sợ là cần không ít bạc?" Chưa ăn qua thịt heo, còn chưa thấy heo chạy sao, Vương Nhị Ny đánh giá, bạc này khẳng định là không ít.
"Ngô Côn Bằng kia, trong nhà từng là thế gia, cho dù xuống dốc, thường lưu lại hậu chiêu, nhà hắn khẳng định có chỗ giấu bạc, chỗ này chỉ sợ chỉ có gia chủ nhiều đời mới biết, bất quá, nhiều không có, mấy chục vạn lượng thì có thể có, xa không nói, ngày ấy tấm dư đồ cứu châu kia chính là vô giá, bảo vật khác tất nhiên không cần phải nói". Tống Đại Lang nhìn xa xa, có thâm ý nói.
"Mấy chục vạn lượng? Cần nhiều bạc như vậy sao?"
"Thế này vẫn là ít, nghe nói, trong trấn của chúng có lão thương khách, một lần thương đội đi ít nhất phải mấy trăm vạn lượng bạc, chỉ cần có thể đổi hàng hóa trở về, đây là việc làm ăn không tồi, hơn nữa lời lãi còn kếch sù!"
"Thật không nghĩ đến. Trách không được Tam Lang ca ca cùng Tứ Lang ca ca động tâm như vậy". Vương Nhị Ny bỗng nhiên nhớ đến, lần đầu tiên vào trấn trên, Tống Tam Lang ôm mình nói... Về sau nhất định sẽ không để bản thân chịu khổ, nhất định muốn nàng có cuộc sống áo cơm không lo, nàng xót xa thở dài một hơi, mạo hiểm như vậy, mặc dù nói là nam tử thực hiện khát vọng, nhưng không thể không nói, hoặc nhiều hoặc ít cũng có nguyên nhân là nàng ở trong đó đi.
Trong lúc tháng tư ấm áp như vậy... Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang, xa xứ, rời khỏi gia đình quen thuộc, nương tử cùng huynh đệ, bắt đầu một cuộc sống gian khổ.
Hai năm sau
Một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, dáng người cao to phiêu dật, mặc trường bào cổ tròn màu xanh, tay phải ôm sách bước vào đầu ngõ, hắn mặc áo nhỏ màu trắng, nhìn thấy nhẹ nhàng khoan khoái, tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng đã có hơi thở nho nhã đặc hữu của người đọc sách, một đôi mắt trong trẻo sáng ngần, làn da trắng nõn, quả nhiên một bộ dạng dung mạo tốt.
Thiếu niên cách cửa nhà càng gần thì càng nhảy nhót, hắn nắm thật chặt sách trong lòng, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay có chút mồ hôi, thầm mắng mình không có tiền đồ, cũng không phải lần đầu tiên về nhà, không phải muốn nhìn thấy nương tử sao? Sao còn như vậy, lo sợ bất an, trong lòng như có con thỏ nhỏ nhảy bang bang.
Còn chưa đi đến cửa, liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp đứng đón ánh mặt trời ở cửa, đang mỉm cười nhìn hắn.
Lúc này thiếu niên chỉ cảm thấy trái tim vừa mới còn đang bang bang nhảy lên, giống như muốn nhảy lên tận cổ, bang bang... chỉ cảm thấy sắc mặt đỏ bừng, ngây người thẳng tắp nhìn chăm chú vào thiếu nữ, đã không còn nhìn thấy thứ gì khác.
"Ngũ Lang, đệ ngẩn người gì vậy?" Vương Nhị Ny buồn cười trạc trạc cái trán của Tống Ngũ Lang.
"Nương tử, ... đói bụng". Tống Ngũ Lang vốn muốn nói, nhớ nàng, cho dù lời nói đến bên miệng lại biến thành lời khác, hắn uể oải nghĩ, thật sự là rất vô dụng.
"Đã sớm chuẩn bị cho nàng a, có món bao tử gà, dạ dày vịt xào hạt tiêu đệ thích ăn nhất..." Vương Nhị Ny đã trưởng thành, thiếu nữ mười sáu tuổi, dáng người linh lung, da dẻ nõn nà, một đôi mắt trong suốt ngập nước, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền đáng yêu, thật là một bộ dạng dung mạo hiếm thấy.
Nghe Vương Nhị Ny nói mấy món ăn hắn thích như thuộc trong lòng bàn tay, Tống Ngũ Lang chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, tay đặt ở bên hông nắm thật nhanh, vẫn nhịn không được cầm tay nhỏ bé trắng nõn: "Nương tử, nàng đối với thật tốt"
Vương Nhị Ny hé miệng cười, dùng tay kia sờ sờ tóc của Tống Ngũ Lang: "Sao còn giống như hồi nhỏ, khách khí với cái gì, bài vở trong thư viện có nhiều không?"
Tống Ngũ Lang biết bài vở là chỉ việc học, lộ ra nụ cười tự đắc, nụ cười này thiếu ngượng ngùng, thể hiện khí chất trong sáng: " không làm khó được , Triệu phu tử bảo cố gắng dụng công"
Vương Nhị Ny biết Triệu phu tử kia, là một cổ giả cao ngạo, có thể khiến hắn chú ý thật đúng là không nhiều, chứng minh rằng Tống Ngũ Lang quả nhiên là nhân tài học hành, bỗng nhiên nhớ đến hai năm trước, Tống Tam Lang cùng Tống Tứ Lang đi không lâu, Tống Đại Lang ngoài ý muốn để Tống Ngũ Lang đi học.

BẠN ĐANG ĐỌC
Cuộc sống hạnh phúc của 1 vợ 5 chồng
General FictionĐưa lên để dễ đọc thôi. Truyện này hình như được editor của cungquanghang edit, nhưng mình không có tìm thấy trên cungquanghang, mình đọc trên tuthienbao.com, mãi đến chương 79 mới thấy chèn hình và chữ cungquanghang. Nguồn: http://tuthienbao.com/fo...